Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 2037: Mộc Vũ, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!



Chỉ thấy cánh tay cô gái nhanh chóng đỏ lên, mơ hồ có một tầng Long Lân xuất hiện, hồng quang bỗng hiện ra.
Điều này đã làm Trần Khiêm cảm thấy lòng bàn tay mình truyền tới một hơi nóng rực.
Anh vội vàng buông tay ra, rồi lùi về sau hai bước.
Cũng đúng lúc này, cuối cùng cô gái cũng quay mặt lại, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Trần Khiêm.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng. “Anh dám vô lễ với bản cung?” Cô gái lạnh lùng quát.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, hơi thở của Trân Khiêm càng dồn dập hơn.
Là Mộc Vũ, chính là Mộc Vũ!
Khuôn mặt này cũng giống hệt Mộc Vũ!
Mộc Vũ, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!
'Trần Khiêm xúc động.
“Mộc Vũ, em nhìn cho rõ đi, em thật sự không quen anh sao? Anh là Trần Khiêm? Sao em lại không quen anh chứ?”
“Bốn năm trước, em gặp nạn trên biển, bị người khác bắt đi mất, anh đã tìm kiếm em suốt bốn năm rồi!"
'Vành mắt Trần Khiêm hơi đỏ hoe nói.
Mà lúc này, hai cô gái nghe anh nói vậy cũng không khỏi liếc nhìn nhau.
Nhất là cô gái cao gầy đứng trước mặt, mí mặt giật giật, khẽ nhướng mày lên.
Nhưng cô ta chưa kịp nói gì, cô gái có vóc dáng thấp hơn kia đã hiện lên ánh mắt kinh ngạc, đang định mở miệng nói gì đó.
Nhưng bị cô gái kia ngăn lại.
Còn khẽ lắc đầu với cô gái đó, bảo cô ta đừng nói lung tung.
“Em gái à, chị nghĩ anh này chắc chắn nhận nhầm người rồi, chúng ta chưa từng quen biết anh ta, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”
Vừa dứt lời, bóng dáng hai cô gái từ từ khuất dần, bay về phía biển.
Cảnh tượng này đã làm tất cả những người có mặt ở đây đều chấn động.
'Trần Khiêm thật sự không ngờ. Rõ ràng em là Mộc. Vũ, tại sao khi nhìn thấy mình, em luôn muốn né tránh mình chứ?
Hơn nữa em còn nói không quen mình?
Không thể nào!
Trần Khiêm không bao giờ để Mộc Vũ rời xa mình nữa.
Nên Trần Khiêm lập tức đuổi theo ngay. Nhưng thuật phi hành của hai cô gái rất cao siêu.
Đợi đến khi Trần Khiêm bay lên, hai người đã sớm biến mất trên mặt biển rồi!
Chỉ để lại Trân Khiêm đang suy sụp tinh thần, không cam lòng nhìn mặt biển tĩnh lặng.
Lúc này, bên bờ một hòn đảo nào đó. Một chiếc thuyền vô cùng to lớn đang đậu ở đó.
Chiếc thuyền vô cùng nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc. sáng choang.
Điều làm người khác không dám tin là, chiếc thuyền khổng lồ này như tràn đầy ma lực, thoắt ẩn thoắt hiện ở bên bờ. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng đây là đèn ban đêm.
“Phù! Chị Huyên, lúc nãy thật nguy hiểm, nhưng hình như người đàn ông kia có quen chị Hân đó, vì chị hóa trang thành chị Hân để đi ra ngoài, nên chắc chắn anh ta đã nhận nhầm chị thành chị Hân!”
Cô gái có vóc dáng thấp hơn nói.
“Chị cũng nghĩ thế. Nhưng tại sao chị Hân lại quen biết người ở đây chứ?”
Chị Huyên không dám tin nói. Cô ta tên là Tân Nhược Huyên.
Còn cô gái bên cạnh là em gái cô ta tên là Tân Nhược Hi.
Hai người bọn họ nhất thời ham chơi, nên mới xuất hiện ở chỗ đông người.
Nhưng không ngờ, lại bị người ở đây tới chào hỏi.
“Chắc chắn anh ta có quen chị Hân, hơn nữa ngay cả họ tên chị Hân anh ta cũng nói ra được, còn nói chị Hân là người yêu anh ta? Ôi mẹ ơi, lượng thông tin này thật sự quá lớn. Em nghĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện này với chị Hân nhỉ?”
Tân Nhược Hi vội nói.
“Em cứ khoan đã”
Tần Nhược Hi vội lên tiếng ngăn cản.
“Sao thế chị?”
“Trước tiên em đừng nói cho chị ấy biết, em nghĩ đi nếu bây giờ em nói với chị ấy về chuyện này, chẳng phải đồng nghĩa với việc nói cho chị Hân chúng ta tự ý nhập thế à? Nếu để ba biết, chắc chắn sẽ cấm túc chúng †a, nên trước tiên em đừng nói chuyện này cho chị ấy biết, hơn nữa nếu chị Hân thật sự có quen người ở đây, chỉ sợ chị ấy đã sớm đi tìm kiếm anh ta rồi!”
“Cho nên, em đừng ngạc nhiên như thế nữa.”
Tân Nhược Huyên nói.
“Thôi được rồi, nhưng chị ơi, em nghĩ sau này chị vẫn nên dùng khuôn mặt thật của mình để đi gặp người khác đi, chứ đừng hóa trang thành chị Hân nữa. Vì muốn kiểm chứng giữa hai người bọn chị ai đẹp hơn ai, mà chị đã tới đây thử nghiệm vô số lần rồi, chị không thấy mệt sao?”
'Tần Nhược Hi cười ha ha nói.
“Được rồi, chị biết rồi!”
'Tần Nhược Huyên hơi mất kiên nhãn nói, đồng thời trên mặt cũng hơi nóng bừng.
Cô ta giơ cổ tay trắng nõn của mình lên nhìn, đây chính là nơi cô ta đã bị Trân Khiêm nắm lấy.
Từ nhỏ đến lớn, mình luôn thuần khiết như ngọc, đây là lần đầu tiên có người đàn ông nắm lấy cổ tay mình...
Hơn nữa Tần Nhược Huyên vừa nghĩ tới hơi thở cường giả trên người anh, trong lòng đã rối bời như tơ vò...