Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 437: Mã Hân Nhiên vui vẻ cười



“Trần Khiêm, chiều nay cậu có bận không?” Sau khi điện thoại được kết nối, Mã Hân Nhiên hỏi. “Tớ à, tớ không bận!”
Lúc này đang đưa Tô Tử Nguyệt lên lớp, cô ấy đi học thì đương nhiên anh cũng chẳng có việc gì rồi.
“À à, tớ tìm được cho cậu một công việc bán thời gian, một ngày có thể kiếm được năm nghìn tệ, công việc cũng đơn giản thôi, là lái xe cho Tư Dư. Tớ biết cậu không thiếu tiền nhưng kiếm nhiều hơn một chút cũng tốt mà, Trần Khiêm cậu nói xem thế nào?”
Mã Hân Nhiên quan tâm hỏi. Đương nhiên cô ấy biết Trần Khiêm hết tiền, cho nên mới nói như vậy, Mã Hân Nhiên rất rõ hiện tại Trần Khiêm
hay thể hiện, thậm chí còn thích ra vẻ nữa.
Nhưng cho dù là vậy thì vẫn là anh em thân thiết của mình, tình nghĩa của hai người vẫn không thay đổi.
Thật ra nghe đến tên Hàn Tư Dư thì ngay giây đầu tiên Trần Khiêm đã muốn từ chối rồi.
Nhất là hôm nay còn chạm mặt Hàn Tư Dư, Đỗ Vũ với cả Mạnh Thái Như nữa.
Hai người phụ nữ líu ríu mãi quả thực rất phiền Nhưng là lòng tốt của Mã Hân Nhiên mà. Khựng lại một lát rồi Trần Khiêm cũng gật đầu đồng ý.
Hoàn toàn là vì Mã Hân Nhiên.
“Vậy được, cậu bắt xe qua bên này trước đi, mua một bộ quần áo tốt tốt cho cậu trước đã!”
Mã Hân Nhiên vui vẻ cười.
Trần Khiêm bất lực cười khổ một tiếng, sau đó bắt xe quay lại.
Bọn họ dẫn Trân Khiêm đi mua một bộ vest một hai nghìn tệ và một đôi giày da.
Sau đó bảo Trần Khiêm mặc vào luôn.
Đừng nói nhé, lúc này ngay cả Hàn Tư Dư lạnh lùng là vậy mà khi nhìn Trần Khiêm cũng cảm thấy sau khi mặc vest vào, Trần Khiêm thực sự là đẹp trai đấy.
Đang chuẩn bị khen Trần Khiêm mấy câu.
Thì thấy Trần Khiêm cẩn thận cất lại quần áo cũ của mình, còn chuẩn bị xách lên.
Mẹ kiếp, tiếc là vẫn không thay đổi được cái tính bần cùng của cậu ta.
“Bộ đồ này đắt như vậy, bình thường Trần Khiêm cậu ít mặc thôi, tiền của bộ quần áo này, cộng với phí làm tài xế tạm thời của cậu hôm nay cũng đã gần bảy nghìn tệ rồi đấy!"
Lúc này Mạnh Thái Như khoanh tay nói. “Ừ ừ, em biết rồi!” Trần Khiêm gật đầu cười khổ. “Hửm? Trần Khiêm, đây là điện thoại cậu mới mua?”
Lúc này, Mã Hân Nhiên thấy điện thoại Trần Khiêm đang cầm thì hơi tò mò.
“Ừừ, vừa mua mấy hôm trước!” Trần Khiêm gật đầu. “Trời má, nhìn kiểu cách quá vậy, đưa tôi xem thử!”
Đỗ Vũ cũng liếc nhìn điện thoại của Trần Khiêm, ngay lập tức cảm thấy thích thú
Cũng chẳng quan tâm Trần Khiêm có đồng ý hay không mà đi qua giật lấy.
“Trời ơi, chị Tư Dư, cô hướng dẫn, hai người mau nhìn này, đây là điện thoại **, mới tung ra thị trường thôi, giá là hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đấy! Trần Khiêm, cậu dùng điện thoại này à?”
Đỗ Vũ nhìn một cái sau đó hô lên.
Quả thật là, điện thoại đắt nhất cô ta dùng mới hơn bảy. nghìn tệ thôi mà còn phải trả góp đấy.
Còn cái mà Trần Khiêm nghèo kiết xác trong lớp dùng, lại có thể mua được hẳn bốn cái như của cô ta đấy.
“Đúng thật này!”
Hàn Tư Dư cũng liếc nhìn, không thể kiềm được bất ngờ, nói.
“Trần Khiêm, tôi không biết tại sao bây giờ cậu lại thích khoe khoang như vậy, nhưng người như cậy mà dùng điện thoại đắt như vậy để làm gì? Hiện tại Tư Dư thành công như vậy mà cũng chỉ dùng loại khoảng mười nghìn tệ thôi. Cậu phải biết là cậu chưa có sự nhiệp, cũng không có công việc, cậu tiêu phung phí làm gì chứ? Bình thường tôi cũng không ngại nói cậu đâu!”
Câu này là giáo viên hướng dân Mạnh Thái Như nói. Giống như cô ta bị giãm phải đuôi vậy.
Phải đấy, vừa nãy còn vì bộ vest mà dạy dỗ Trần Khiêm một phen rồi.
Cuối cùng Trần Khiêm lấy điện thoại ba mươi nghìn tệ ra, đây chẳng phải là vả vào mặt Mạnh Thái Như rồi sao.
“Đúng đấy, cậu mua điện thoại đắt như vậy làm gì, muốn học đòi làm cậu ấm à, hừ hừ. Có một số người nghèo thích khoe khoang, Trần Khiêm cậu biết không, chỉ những người không có tiền mới dùng đồ đắt như vậy thôi, còn người thật sự có tiền ấy, người ta đều dùng đồ rẻ!”
Đỗ Vũ cũng bị vả vào mặt, đương nhiên phải hùa theo. nói Trần Khiêm vài câu rồi.