Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 475



“Mẹ kiếp!”
“Cái gì?”
Lý Thi Hàm và Trần Lâm đứng bên cạnh trợn tròn mắt nhìn Trần Khiêm cầm hai chiếc hộp rời đi.
Đúng vậy, ban nãy hai chiếc vòng ngọc này làm Lý Thi Hàm sợ muốn chết.
Bây giờ khó khăn lắm mới giải quyết được, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì không ngờ, hai chiếc vòng ngọc này do Trần Khiêm mua?
Lý Thi Hàm cảm giác có người đặt một con pháo kép vào trong đầu cô ta, nổ tung làm đầu óc cô ta trống rỗng.
Mà Trần Lâm và Đinh Hạo cũng trợn mắt nhìn.
Đặc biệt là Trần Lâm, cô ta không thể cầm nổi chiếc vòng trong tay nên làm rơi xuống đất, lại bị vỡ nát.
“Khoan đã Trần Khiêm! Hai chiếc vòng ngọc này, là... Là do cậu mua à?”
Lý Thi Hàm ngạc nhiên hỏi.
Trần Khiêm không nói gì, cầm vòng ngọc quay đầu rời đi. Lần này là anh bực mình thật.
Nên tại sao phải nói với bọn họ làm gì.
“Hừ, ai biết rốt cuộc có phải do cậu ta mua hay không! Bỏ đi, Thi Hàm, Trần Lâm, chúng ta đến nhà hàng ăn cơm đi!”
Đỉnh Hạo không muốn bị thua kém, nói. Mẹ nó, bất thình lình, Trần Khiêm lại làm anh ta mất mặt.
Mà anh ta thì sao, hôm nay đã tiêu nhiều tiền như vậy là vì muốn chinh phục Lý Thi Hàm này.
Nhưng bây giờ, không chắc lắm.
Cho nên Đinh Hạo vội vã muốn dời sự chú ý sang bên mình.
“Cuối cùng là sao vậy? Nếu do Trần Khiêm mua thì phải làm sao bây giờ? Cậu ta lấy đâu ra tiền?”
Các cô bước ra khỏi tiệm vàng. Lý Thi Hàm cũng thấp thỏm không yên tâm.
Cô ta cũng giống như Trần Lâm, cảm thấy lòng mình như bị người ta siết lại, hơi đau đớn.
Hơn nữa còn rất sợ đây là sự thật.
Còn làm người ta sợ hãi hơn cả chuyện vừa rồi.
“Thế này đi, chỉ bằng chúng ta gọi Trần Khiêm lại, mời cậu ta ăn một bữa rồi hỏi chuyện này kỹ càng. Hơn nữa, các cậu cũng thấy lần trước Trần Khiêm mua điện thoại đúng không, cậu ta giàu thật đó! Phải tìm hiểu rõ cuối cùng chuyện này là sao!”
Trần Lâm đưa ra ý kiến.
“Ừ ừ, tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng ban nãy tớ đối xử với cậu ta như vậy, liệu cậu ta có quay lại không?”
Lý Thi Hàm lo lắng.
“Yên tâm đi, cứ giao chuyện này cho tớ. Đinh Hạo, chúng †a điều tra rõ chuyện này được không?”
Trần Lâm nhìn Đinh Hạo đang khá khó chịu.
“Ừ ừ, được thôi, không thành vấn đề, chẳng phải là một bữa ăn thôi à, các cậu gọi đi!”
Định Hạo hơi bối rối nhưng cũng rất muốn biết cuối cùng chuyện này là sao.