Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 522: Tôi cũng không làm phiền cậu nữa!



“Ngày mai thi xong buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm có được không? Ừm, tôi đợi cậu!"
Tân Nhã liên tiếp gửi mấy dòng tin cho Trần Khiêm. Đương nhiên Trần Khiêm nhìn thấy tất cả.
Anh nghĩ một chút, vẫn cầm máy lên trả lời: "Cảm ơn cậu, nhưng tôi không đi được, thi xong tôi còn phải về nhà nữa!"
Bởi đợt trước đã thi xong mấy môn lẻ tẻ, nếu tính cả kì thi cuối kì thì cũng chỉ còn hai môn buổi sáng ngày mai nữa thôi.
Trần Khiêm không muốn tiếp tục lãng nhăng mọi chuyện với Tân Nhã nữa.
Anh ngay lập tức đưa ra lời từ chối, trả lời xong liền khóa máy luôn, đi ngủ sớm thôi.
Ngày hôm sau, Trần Khiêm đã thi xong hết tất cả các môn.
Liền nhanh tay sắp xếp hành lí. Bỏ tất cả đồ đạc của mình vào một cái túi bạt thật to.
Theo ý của Lý Chấn Quốc thì muốn cử một chiếc xe riêng đến đón Trần Khiêm đi huyện Bình An.
Dù sao thì dự án ở huyện Bình An, bät đầu từ cuộc điện thoại ngày hôm qua, đã coi như chuẩn bị khởi động rồi.
Lý Chấn Quốc để mấy người Triệu Tử Hưng ở lại đương nhiên là có việc cần giao cho bọn họ, còn phải qua lại nhiều lần để đón Trần Khiêm nữa.
Nhưng mà Trần Khiêm không muốn phô trương quá thể như vậy.
Dù sao thì sau khi anh ta trở về, việc đầu tiên cũng chính là đi thăm mấy người bà cụ Ngô.
Còn chuyện đầu tư, giao cho Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng là được rồi.
Anh cũng muốn nhân dịp ba tháng nghỉ hè này mà thư giãn một chút, rồi đọc thêm sách học thêm một số kĩ năng.
Chờ nghỉ hè kết thúc, ba tháng sau chính là bắt đầu bước vào thời kì thực tập của sinh viên.
Khi đó mới được coi là đến lúc bận bịu thật sự, còn bây giờ thì trộm lấy vài ngày nhàn nhã mà thư giãn một chút đi thôi!
Mở lại điện thoại, Wechat vẫn còn tin nhản của Tân Nhã từ ngày hôm qua.
Trần Khiêm nhắn lại cho cô ấy một tin: "Tôi về quê đây, tạm biệt!"
"Ừ, vậy thôi! Tôi cũng không làm phiền cậu nữa!"
Trần Khiêm không trả lời lại, Tân Nhã cũng không tiếp tục nhắn tin cho anh ta nữa.
Nghĩ một chút thì, chắc là từ nay về sau... sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ?
Cứ vậy ngồi trên xe buýt Kim Long, Trần Khiêm đã lâu mới được yên lặng nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ như vậy.
Không khỏi xuất thần nghĩ đến mấy việc phiền muộn.
Ngẫm lại, mấy tháng trước, anh cũng ngồi trên xe buýt Kim Long, trên người chỉ có hai trăm tệ, khi đó anh chỉ nghĩ, làm thế nào để trang trải tiền sinh hoạt và học phí, còn sắp đến sinh nhật của Dương Hạ nữa, anh kiếm đâu ra tiền để mua quà sinh nhật cho cô ấy đây?
Nhớ lại ngày đó lên xe buýt đi đến trường, trời đổ mưa thật to một mình anh ngồi ở trên xe, Dương Hạ còn không quên gọi điện thoại, nói răng cô ấy đến trường rồi, đợi anh đến rồi hai người cùng đi ăn tối.
Cô ấy mang theo đồ ăn ngon từ nhà đến.
Khi đó Dương Hạ còn là một cô gái vô cùng tốt bụng.
Nhưng lần trở về đó, không ngờ lại có nhiều chuyện đã xảy ra như vậy.
Bản thân ngoài ý muốn mà biết được mình là cậu ấm con nhà siêu giàu.
Dương Hạ thay đổi rất nhiều, sau đó hai người chia tay.
Nhưng lại có những thứ không hề đổi thay, về trường được mấy tháng nay, trước luôn nghĩ phải tiêu tiền thế nào mới hợp lý, giờ vẫn phải nghĩ cách tiêu ra sao, cho hết tiền.
Ha ha!
Trần Khiêm ngồi bên cửa sổ vẩn vơ suy nghĩ đến sững sờ.
"Trần Khiêm?"
Lúc này, bên cạnh có một giọng nữ vọng lại.
Hiển nhiên là đến giờ cô nàng mới nhận ra người ngồi cạnh mình là Trân Khiêm.
Trần Khiêm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hàng ghế bên cạnh lối đi, một người phụ nữ xinh đẹp tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang ngồi.
Trang điểm nhẹ nhàng, trông rất xinh đẹp. "Cô giáo Lưu?"
Trần Khiêm không ngờ sẽ gặp được người quen trên xe buýt. Còn là cô giáo dạy tiếng Anh hồi cấp ba của mình.