Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 530: Tới dự tiệc



Trần Khiêm nhíu mày, nhưng anh vẫn tiến về phía trước.
"Ôi, cô giáo Lưu à, đây là học sinh của cô sao, vẻ ngoài cũng được đấy. Ồ, sao cậu ta không mặc đồng phục làm việc vậy?"
Cô gái ngồi trong góc nói rằng.
"Đúng đó, cậu nhìn nhân viên phục vụ ở đây đều mặc đồng phục hết mà, mình cậu ta không mặc, thật là!"
"Chắc là kẻ làm mấy việc lặt vặt đó mà, chỗ nào. có việc thì đi chỗ đó làm, dù sao cũng không có công việc ổn định, chỉ là theo thời vụ thôi!". Bạn có biết trang tr𝙪yện ⩶ T R Ù 𝗠 T R U 𝐘 Ệ N.𝘝N ⩶
Lưu Mẫn giải thích.
"Ha ha là vậy sao, em trai mau tới đây với chị nào, đúng lúc có chỗ trống, đến tâm sự với chị gái nào!"
"Đúng vậy, cậu đẹp trai đừng xấu hổ! Em xem hôm nay khó có dịp ngồi cùng nhiều người giàu có như vậy, em phải biết trân trọng nghe chưa.”
Mấy người phụ nữ hai mươi bảy, hai mươi tám thấy Trần Khiêm vẻ ngoài sáng sủa đẹp trai, vì vậy mới nổi lên hứng chọc ghẹo anh.
Lưu Mãn liếc nhìn Trần Khiêm một cái, nói thêm: "Còn đứng đực ra đấy làm gì, không thấy chị Hân bảo cậu ngồi xuống đó hả, thật là một thăng ngốc, không ai dạy hả? Bốn năm đại học vứt cho chó ăn rồi à?"
Trần Khiêm không chịu nổi lời mời của mấy người phụ nữ này.
Trong bụng nghĩ ngồi xuống cũng được, cứ ngồi xuống vậy, chờ một chút mấy người Lý Chấn Quốc đi qua rồi đi cùng bọn họ cũng không muộn.
Chủ yếu là bị Lưu Mẫn cười nhạo như vậy, Trần Khiêm tức lại thêm tức.
Tại sao vậy?
Ồ, nể tình cô trò của chúng ta, từ lúc ở bến xe, cô bảo tôi làm gì tôi cũng làm, nhưng ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.
Bây giờ thì sao, vừa bước vào đã bị cô ta cười chê.
Rõ ràng mình tới dự tiệc, kết quả bị cô ta trái một câu cười nhạo phải một câu giễu cợt.
Trần Khiêm anh sống khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là quả bóng mặc cho người ta đá tới đá lui đâu.
Anh không chút do dự ngồi xuống.
"Hứ, thật là ngây thơ quá, bảo cậu ngồi thì cậu ngồi thật à?"
Quả nhiên, Lưu Mẫn lại tiếp tục đâm bị thóc chọc bị gạo.
Khiến cho mấy người phụ nữ xung quanh cười tới ngả nghiêng ngả ngửa.
Mấy người này đều là phu nhân của mấy doanh nghiệp của huyện Bình An này, chồng của họ cũng có một chút tài sản ở Kim Lăng, so với người ở đây thì hơn một bậc.
Còn Lưu Mãn chỉ là một giáo viên thôi.
Cho nên ở nhiều trường hợp đều phải ba hoa xu nịnh bọn họ.
Thấy họ vui vẻ, bản thân càng được nước lấn tới.
Bộp!
Lưu Mãn võ đầu Trân Khiêm: ` Tôi dạy cậu đó, còn không đứng dậy rót rượu cho các chị, tưởng mình là cậu ấm nhà giàu à?"
Hành động này chọc cười tất cả mọi người trên bàn.
Trần Khiêm im lặng không lên tiếng, đứng lên rót đầy một cốc rượu.
Chỉ là khi bê đến gần Lưu Mẫn, Trần Khiêm cố ý lắc mạnh một cái.
Rượu đỏ trong bình hất thẳng đến phần thân dưới của Lưu Mẫn.
Váy của cô ta ướt đẫm rượu.
"Ôi! Trời ạ! Váy của tôi!"
Lưu Mẫn hét toáng lên.
"Trần Khiêm cậu có biết rót rượu hay không vậy? Cậu muốn chết à? Có biết cái váy này của tôi bao nhiêu tiền không hả?"
Lưu Mẫn tức đến thở không ra hơi.
Chút nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, cô ta thế này sao có thể gặp ai được.
Thế nhưng Trần Khiêm lại trưng ra một bộ mặt đơn thuần.
Rất rõ ràng tên này chưa tham gia các buổi tiệc lớn bao giò, cho nên tay chân luống cuống nên phạm sai lầm.
Rượu là mình bắt cậu ta rót, Lưu Mãn cũng không thể mắng mấy lời quá khó nghe được.
"Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngay từ đầu không nên gọi tên nhãi này đến đây ngồi, nếu như cậu không qua đây, thì sao váy của tôi lại bị tạt bẩn được chứt"
"Trời ạ, còn ngẩn ra đấy làm gì, tôi đi vào phòng vệ sinh, mau đi lấy cho tôi ít khăn giấy mau!"
Bởi giờ bạn trai Gia Cường của cô ta đã đi bàn chuyện với các vị bề trên rồi, cô ta đi lấy khăn lau thì thật khó coi quá, nên mới dí đầu của Trần Khiêm mà dạy dỗ.
"Được!"