Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 544: Người trẻ tuổi



"Hả? Chuyện gì thế này?"
Khi đám Khương Nhiên Nhiên nấp ở ven đường quan sát tình hình, ai nấy đều sửng sốt.
Bởi vì có rất nhiều siêu xe đỗ trước cửa quán. Người người tấp nập.
"Mẹ ơi, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, lẽ nào tên nhãi Trần Khiêm kia gây ra chuyện lớn?”
Lâm Đông phân tích.
"Chắc thế, nếu không thì ở huyện Bình An còn có ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Nếu biết trước thì nhất quyết không dẫn theo tên nhãi kia. Bây giờ thì hay rồi, nếu xảy ra chuyện lớn thì chúng †a cũng bị liên lụy, bởi vì cậu Lưu biết cậu ta đi cùng chúng ta!"
Mấy nam sinh thì thầm bàn tán, vẻ mặt buồn bực.
Hứa Hinh nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt tái mét VÌ SỢ.
Nếu bọn họ nói đúng thì Trần Khiêm còn sống nổi sao
Không được, mình phải vào xem thử, nếu thực sự không ổn thì báo cảnh sát!
Hứa Hinh thầm nghĩ trong lòng, sau đó mở cửa xe chạy thẳng vào quán Karaoke.
Cô ấy có ấn tượng cực tốt về Trần Khiêm, đương nhiên mới lần đầu gặp mặt thì không có chuyện thích người ta đâu.
Cô ấy chỉ cảm thấy Trần Khiêm rất tốt, rất thật thà, hơn nữa lúc nãy Trần Khiêm còn gánh vác mọi
chuyện để cứu mọi người.
Nếu bỏ mặc Trần Khiêm như đám Khương Nhiên Nhiên thì Hứa Hinh cô không làm được.
Cho nên Hứa Hinh mới căng thẳng như vậy. "Hứa Hinh, cậu điên rồi, cậu trở lại nhanh lên!"
Khương Nhiên Nhiên cũng xuống xe, cuống quít gọi to.
Hứa Hinh là chị em tốt nhất của mình, Khương Nhiên Nhiên không nỡ trơ mắt nhìn Hứa Hinh làm vậy. Cô ta rất sợ hãi, vì vậy cũng chạy theo Hứa Hinh.
Để nhắc nhở cô ấy tuyệt đối đừng kích động.
Còn đám Lâm Đông thì ngồi trong xe hút thuốc, không dám xuống xe mà chỉ nhìn từ xa.
"Mẹ ơi, bên trong thảm thật đấy! Không biết cậu Lưu chọc giận ai mà bị đánh tàn phết"
"Còn không phải sao, tôi không dám nhìn cơ, drama ghê! Cậu Lưu cho rằng bản thân lợi hại,
nhưng ai dè có người còn lợi hại hơn anh ta, ha hal"
Đúng lúc này, có nhóm nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua Hứa Hinh.
Ríu rít thảo luận.
Nghe vậy, Hứa Hinh sửng sốt. Cậu Lưu bị đánh tàn phế? Vậy Trần Khiêm thì sao?
Cô ấy vội cản họ lại để hỏi xem rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào.
Đúng lúc Khương Nhiên Nhiên đuổi tới. Được gặp hai cô gái xinh đẹp, mấy chàng trai
lập tức hăng hái kể lại tình hình trong phòng bao karaoke bọn họ vào lúc nấy.
"Người đẹp, các em chưa vào nên không được chứng kiến. Chắc các em từng nghe danh cậu Lưu nhỉ? Lưu Lập, cậu ấm nhà giàu số một huyện Bình An vừa mới bị một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đánh sắp tàn phế! Nhóm người kia ra tay quá ác luôn, nghe nói là người của thành phố Kim Lăng. Em nhìn những con xe mà người ta lái tới thì biết! Ngầu!"
Một chàng trai nói với vẻ kích động.
"Lưu Lập gọi anh Đại Phi đến, tôi cứ tưởng sự việc sẽ xoay chuyển, Lưu Lập sẽ dạy dỗ nhóm người kia. Kết quả là anh Đại Phi tới nhưng lại đối xử với hai người kia cực kỳ cung kính, còn mời thuốc rót rượu! Lúc ấy sắc mặt cậu Lưu xanh mét lại!"
"Ngoài ra, mấy vị tai to mặt lớn trong phòng bao cũng có vẻ sợ hãi."
Hai anh chàng khác cũng bổ sung.
"Tôi không hỏi đám Lưu Lập thế nào, tôi muốn hỏi có một người trẻ tuổi bị thương không? Lưu Lập có đánh thanh niên nào không?”
Hứa Hinh sốt ruột hỏi.
"Hả? Người trẻ tuổi? Ngoài Lưu Lập ra còn một người nữa tên là Tứ gia bị đánh no đòn, những người khác không ai bị thương hết. À à, còn mấy vệ sĩ Lưu Lập dẫn theo thì vừa lên đã bị đánh cho bất
tỉnh, nhưng trong số đó không có ai trẻ hết!"
"Sao lại thế? Trần Khiêm thì sao? Liệu các anh có nhận nhầm không? Người bị đánh không phải Lưu Lập à?"
Khương Nhiên Nhiên cũng khó tin.
"Sao có thể chứ, có ai chưa nhìn thấy ảnh của cậu Lưu Lưu Lập đâu!"
Đoàn người nói nói cười cười rời đi. "Nói vậy là Trần Khiêm không sao?"
Tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Hinh đã rơi xuống.