Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 699: Nhiên Nhiên, con đang làm gì đấy



Nhất là ở trước khách sạn, rất nhiều xe đang
đỗ. Trần Khiêm cũng không nghĩ nhiều. Lúc này.
Điện thoại vang lên, nhìn tên, là bà cụ Ngô gọi đến.
“Bà Ngô có việc gì không ạ?” Trần Khiêm cười hỏi.
“Tiểu Khiêm, cháu đang ở đâu? Ban nấy bà thấy Ngô Sảnh lái xe về có một mình thôi, hình như không vui vẻ gì, hai đứa cãi nhau à? Có phải con bé bỏ cháu lại một mình không!”
Bà cụ Ngô quan tâm hỏi. “Không ạ, cháu lái xe bạn cháu về, cháu đang trên đường rồi!” Vì không muốn mà cụ Ngô phải
nghĩ nhiều, nên Trần Khiêm chỉ nói việc tốt.
“Vậy thì tốt, đúng rồi Tiểu Khiêm, trên đường về cháu tiện thể mua một túi gạo luôn, đỡ phải để ông Ngô của cháu đi thêm một chuyến
Bà cụ Ngô nói.
“Không thành vấn đề ạI”
Trần Khiêm tìm được một siêu thị nhỏ gần đó, vào mua hẳn hai túi gạo, thêm cả dầu phụng gì gì đó nữa.
Nói đến thì sau khi mình về, chẳng những không đưa tiền cho ông cụ Ngô mà còn chưa mua nhu yếu phẩm gì cho nhà ông cụ Ngô cả.
Vì vậy mới chạy đi vài chuyến, mua mấy thùng sữa, rượu, với cả cháo ngũ cốc.
Đem những đồ này để đầy cả cốp sau.
“Trần Khiêm?”
Chuyến cuối cùng, lúc Trần Khiêm đang ôm theo một cái nồi áp suất ra thì đột nhiên ở cổng khách sạn bên cạnh, có một cô gái bất ngờ hét lên.
Trần Khiêm quay lại nhìn.
“Ôi đệch, Khương Nhiên Nhiên, sao cậu lại đến trấn bọn tôi thế?”
Cô gái này chính là Khương Nhiên Nhiên.
Trần Khiêm thật sự hơi bất ngờ, từ sau chuyện lần trước ở nhà họ Khương.
Trần Khiêm cảm thấy sau này sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ?
Dù sao thì lòng Trần Khiêm cũng hoàn toàn nguội lạnh rồi, thậm chí lần đó Khương Vệ Đông xảy ra chuyện, rõ ràng biết là ba nhắc mình phải giúp đỡ,
nhưng mình cũng đâu có thèm quan tâm.
Khương Nhiên Nhiên gọi cho mình, mình cũng đâu có nghe máy.
Cho nên lần này gặp lại, rất xấu hổ.
“Đúng vậy, bọn tôi cũng vừa đến thôi, tôi đang chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ, không ngờ lại gặp cậu!”
Khương Nhiên Nhiên vẫn rất nhiệt tình với Trần Khiêm, lúc này đi qua, rõ ràng là muốn trò chuyện với Trần Khiêm nhiều hơn.
“Mọi người? Còn ai nữa?”
Trần Khiêm hỏi.
“Ba mẹ tôi, với cả đồng nghiệp của ba tôi cũng đến chơi nữal”
Khương Nhiên Nhiên thấp giọng nói. “Ừừ" Trần Khiêm gật đầu.
Trấn Tiểu Cô này có gì thú vị đâu? Sao lại nhiều người đến chơi vậy nhỉ?
Nhưng Trần Khiêm không muốn nói nhiều với Khương Nhiên Nhiên, cũng không hỏi gì nữa.
“Phải rồi Trần Khiêm, cậu vẫn ở nhà cậu sao?” Khương Nhiên Nhiên lại hỏi. “Ừ ừ, không thì tôi ở đâu nữa?”
“Ôi, nói đến thì tôi còn chưa đến nhà cậu bao giờ, lúc nhỏ chỉ có cậu thường đến nhà tôi thôi!”
Khương Nhiên Nhiên cười.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, phải về nhà nấu cơm nữa!”
Trần Khiêm bẻ lái chủ đề của Khương Nhiên Nhiên.
Khương Nhiên Nhiên biết Trần Khiêm không muốn nói chuyện với mình.
Nhưng Trần Khiêm cậu càng phớt lờ tôi thì tôi lại cứ càng muốn nói chuyện với cậu đấy!
Chẳng lẽ Khương Nhiên Nhiên tôi như vậy mà lại không lọt được vào mắt xanh của cậu sao?
“Đúng rồi Trần Khiêm, dây điện của nồi áp suất chỉ có một dây, cậu không định mua thêm một dây dự phòng à? Điện áp ở nông thôn rất dễ bị mất ổn định, thường hay bị cháy đấy!”
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Điểm này là tôi thực sự đã sơ suất rồi! Cảm ơn cậu nhé!” Trần Khiêm mỉm cười, ôi, nếu trước đây Khương Nhiên Nhiên cô mà có thể như thế này thì tốt rồi.
Lúc này, Trần Khiêm xoay người muốn đi mua dây điện.
“Hi hi, cậu để nồi áp suất trong xe đi, tôi đi mua giúp cậu là được rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nói rồi đi vào siêu thị, chẳng bao lâu sau thì cầm ra một sợi dây điện đưa cho Trần Khiêm.
“Nhiên Nhiên, con đang làm gì đấy?”
Đột nhiên lúc này, ở cổng khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.