Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 701: Bao nhiêu tiền đấy



Chàng trai trẻ đó mới phát hiện đây là Audi A6, là xe của Trần Khiêm sao?
“Ôi đệch, xe anh chàng này xịn vậy à?”
Chàng trai trẻ đó sững sờ.
Thật sự không ngờ, ban nấy lại còn mỉa mai người ta, mình ngay cả Audi còn không lên được nữa là.
“Có gì ghê gớm đâu, vừa nhìn đã biết là mua lại xe cũ rồi, bây giờ chắc cậu ta cũng chẳng mua nổi xe mới đâu, gặp cậu ta thật là ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta quái”
Đường Lan nói.
“Hừ, không nói đến cậu ta nữa!”
Khương Vệ Đông hừ lạnh một tiếng.
Lại nói sau khi Trần Khiêm giận bỏ đi, giờ đã về đến nhà rồi.
Sau khi đến nhà. Trước cổng nhà ông cụ Ngô đỗ rất nhiều xe.
Xem ra là bác cả, chú hai với chú ba đã về đến rồi.
Trần Khiêm bấm còi, muốn tìm ai đó ra giúp chuyển đồ.
Vừa hay trong sân có vài người đang đứng.
Lúc này, thấy chiếc Audi ngoài cổng thì tò mò đứng lên đi ra ngoài.
Ông cụ Ngô với bà cụ Ngô cũng ra ngoài luôn.
Lúc Trần Khiêm mở cửa xe bước xuống thì tất cả bọn họ đều kinh ngạc.
“Trần Khiêm? Sao cậu lại lái Audi2” Bác dâu cả sững sờ. Thế này thì đỉnh hơn con trai mình rồi!
“Hừ, nhìn chiếc Audi này, sao lại giống như xe cũ mua lại vậy chứ!”
Sắc mặt Ngô Phong cũng không đẹp đế gì cho. cam, dù sao thì anh ta cũng mới chỉ lái chiếc xe có hai trăm nghìn tệ thôi, bây giờ Trần Khiêm lại lái cả A6, đương nhiên là có hơi khó chịu rồi.
Lúc này mới thẳng thừng nói.
Còn đạp vào lốp xe Audi, bày ra bộ dạng như rất sành sỏi: “Không cần phải quá ngạc nhiên làm gì, loại xe cũ rồi được tân trang lại thế này thấy rất nhiều mà, tìm được người quen thì còn có thể mua với giá trăm mấy nghìn tệ thôi. Bạn con còn khuyên con nên mua một chiếc Audi cũ cỡ một trăm nghìn tệ nữa, mát mặt biết bao chứ, nhưng mà con từ chối rồi. Ha ha, người mà càng nghèo thì mới cần phải lái loại xe như vậy để khoe khoang!”
“Đúng vậy, Ngô Tử nói đúng lắm, Audi chỉ có ông chủ giàu có mới lái thôi!”
Một người thanh niên trẻ khác nói. Anh ta là Ngô Kiệt. Xem ra lần này về nhà rồi.
“Mọi người hiểu lầm rồi, đây không phải xe của tôi, là xe của người khác, tôi mượn vài ngày thôi!”
Trần Khiêm cười hờ hững.
“Khụ, còn tưởng là cậu phất lên rồi tự mình mua nữa chứ, hóa ra là xe mượn à!”
Mấy bà dâu của ông cụ như được thả lỏng, khinh bỉ cười.
Trần Khiêm đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Ngô Sảnh đâu.
Không biết sao cô ta chưa đến, nhưng anh cũng không hỏi.
“Ông Ngô, đây là đồ cháu mua cho ông, chúng †a chuyển vào trong thôi!”
Trần Khiêm nhìn ông cụ Ngô.
“Thằng bé này, tiêu tiền phung phí làm gì, còn mua nhiều như vậy!”
Bà cụ Ngô giả vờ tức giận, trách Trần Khiêm tiêu tiền phung phí.
“Không sao, đều đồ nhu yếu phẩm cần cho cuộc sống thôi, chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu. Nồi áp suất này bình thường có thể dùng để hầm canh xương uống! Rất tốt cho sức khỏel”
Trần Khiêm cười.
Còn những lời mỉa mai của người khác, Trần Khiêm không quan tâm.
“Ha ha, nồi áp suất này hiệu gì? Bao nhiêu tiền đấy?”
Thím hai nhìn rồi nói với giọng chua lòm.
“Cũng chẳng tốn bao nhiêu, hơn năm trăm tệ!” Trần Khiêm nói.
“Khụ khụ, vậy cái nồi này không bằng cái nồi mà Ngô Phong nhà chúng tôi được đơn vị tặng rồi, nồi người ta tặng không cần phải bỏ tiền ra. Vào đơn vị hành chính tốt vậy đấy, hơn nữa những thứ không cần tốn tiền mới thật sự dễ dùng!”
Lúc này, thím ba khoe khoang về Ngô Phong.
“Ngô Sảnh nhà bọn tôi cũng đâu có kém, như là dầu phụng, cá mực cá hố gì gì đó, hai tháng công ty sẽ gửi tặng một lần. Bọn tôi ăn cũng ăn không hết, đã chất thành đống ở nhà rồi. Mấy thứ này cũng đâu có cần bỏ tiền ra mua đâu chứ! Thật là!”
Thím hai cũng không chịu yếu thế: “Đúng rồi, tối nay có một người đồng nghiệp của Tiểu Sảnh mời nó đi ăn cơm, hầu như ngày nào cũng mời đi ăn cả, cho nên ở nhà không có nấu cơm, không dùng đến những thứ này..."
Một nhóm người cứ líu ra líu ríu nói mãi.
Chẳng ai qua giúp Trần Khiêm chuyển đồ.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Ngô với bà cụ Ngô chuyển đồ vào trong.
“Phải rồi...
Sau khi đã chuyển đồ vào thì thấy bọn họ cũng vào nhà luôn.
Trần Khiêm mới nhớ ra là chuyện phải nói với bọn họ.