Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 720: Chờ điện thoại của tôi



"Trời ạ trời ạ, chúng ta vừa mới gặp ai? Chúng †a vừa đi cùng một con đường với cậu Trần Kim Lăng ạI"
"Anh Huy, chuyện này là thật hay giả vậy?" Mấy cô nàng hỏi dồn dập.
"Đương nhiên là sự thật! Anh còn lừa mấy đứa được chắc, chỉ là lão Trần từ trước đến nay sống rất khiêm tốn, bọn anh cũng mới biết được thân phận của cậu ấy không lâu trước đây!"
Dương Huy cười nói.
“Thảo nào khi nãy đi chung với anh Trần Khiêm, em luôn cảm thấy quanh người anh ấy có một luồng hấp dẫn tỏa ra, hóa ra anh ấy là cậu Trần Kim Lăng!"
Mọi người cười nói.
Đề tài trung tâm của cuộc nói chuyện về sau đương nhiên đều xoay quanh Trần Khiêm.
Dương Huy dự định trước tiên dẫn theo mấy cô gái đến thư viện của trường, câu lạc bộ bơi đi dạo. cho biết, sau đó sẽ qua phòng Truyền thống của trường.
Đi được một hồi, mấy cô gái đã mệt đến không thể nhấc chân lên nổi nữa rồi.
Dù sao thì diện tích của Đại Học Kim Lăng cũng quá là lớn.
"Không đi nổi nữa rồi, em phải nghỉ một lúc, khát nước sắp chết rồi!"
Mấy nữ sinh kêu rên liên tục.
"Khát sao, chuyện này đơn giản, anh đi mua đồ uống cho các eml"
Dương Huy nói. "Để tôi đi cùng cậu!" Lý Duệ thấy mình mình ở lại đây thì rất ngại ngùng, vì vậy cũng co cẳng đi theo Dương Huy.
Siêu thị gần nhất cách chỗ này cũng phải đi bộ mất bảy tám phút.
Dương Huy mua sáu chai hồng trà. Vừa mới cùng Lý Duệ bước ra cửa.
Lại nhìn thấy hai chếc siêu xe Maybach không biết đã dừng ở cửa siêu thị từ bao giờ.
Mà trước cửa xe còn đứng xếp hàng bảy tám người đàn ông đeo kính râm.
Đang dán mắt theo dõi hai người Dương Huy và Lý Duệ.
Thấy hai người đi ra, bảy tám người này liền xông lên trước chặn đường.
"Các người định làm gì?"
Dương Huy nói.
"Đi theo chúng tôi đến một nơi!"
Người cầm đầu để tóc dài, đeo kính râm trông giống một cô gái, thế nhưng khí thế lạnh lùng làm
cho người khác không khỏi sợ hãi.
Lúc này gã chỉ vào một đoạn tường rào đằng sau siêu thị, lạnh lùng nói.
"Đi qua đó làm gì, chúng tôi đâu có quen mấy người!"
Lý Duệ nói rằng.
Nói xong, anh ấy xoay người bỏ đi cùng với Dương Huy.
Người đàn ông tóc dài nháy mắt tóm lấy bả vai của Lý Duệ.
Mấy người áo đen đứng phía sau xông tới, đè Lý duệ Dương Huy xuống, ấn vào bên trong tường rào. Người trong siêu thị đương nhiên là rất đông.
Thấy một loạt hành động như vậy xảy ra cũng ngây ngẩn.
Dù sao mấy tên trước mắt này còn đi xe Maybach, mà nhìn thì cũng không giống như bọn xã
hội đen thông thường.
Cho nên ai cũng không dám đứng ra can, ngay cả chụp ảnh làm chứng cũng không dám.
Mười phút sau.
Đám người đó xoay xoay cổ tay đi ra khỏi chỗ tường rào phía sau.
Tên tóc dài đeo kính cầm đầu càng khoa trương, gã lấy giấy lau vết máu dính ở đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng ném tờ giấy đó xuống dưới đất.
Cả đám người hùng hổ tiến đến chỗ siêu thị.
Đến trước mặt một cô gái trẻ đang cười khanh khách, hoạt bát dùng đầu lưỡi liếm que kem.
"Cô hai, xong rồi ạ!"
Tên tóc dài thản nhiên nói.
Tựa hồ nói chuyện với người nào, ngữ điệu của gã cũng đều lãnh đạm như vậy.
"Hì hì, anh Tóc Dài đã vất vả rồi, chỉ tiếc người tôi cài bên đó báo cáo thông tin sớm quá, để Trần Khiêm lọt lưới, thật là khiến lòng người không vuil"
Cô gái đứng đó không phải Dương Lộ thì à ai?
Đừng xem thường Dương Lộ mới tới trường học có một ngày thôi.
Thế nhưng cô ta đã thu thập được không ít em gái dưới trướng.
Ở trong trường học hoành hành ngang ngược, ai cũng không dám dây vào tổ ong này.
Bởi vì vừa mới khai giảng cô ta đã dẫn theo một đội xe đến, vô cùng khoa trương hống hách.
Mọi người đều sợ cô ta.
"Không có gì, được làm việc cho cô chủ là niềm vinh hạnh của tôi!"
Gã Tóc Dài nói.
"Tốt lắm, vậy các người cứ về trước đi, hai tư trên hai tư giờ chờ điện thoại của tôi!"
Dương Lộ vung vung tay, tiếp tục liếm cây kem trên tay đưa đoàn người rời đi.
Bên chỗ mấy cô gái.