Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 783: Tôi nhìn chỉ thấy mình cô hai thôi



Trần Khiêm đương nhiên sẽ không để ông Tân phải đến tìm mình.
Ông lão đã giúp anh hai ba lần rồi, Trần Khiêm rất biết ơn lão.
Kể như lần trước mình bị người ta bao vây, nếu không phải ông lão đột nhiên xông tới giải vây cho mình, kéo mình ra khỏi đó thì có lẽ hôm đó không biết phải thu dọn thế nào cho êm xui rồi.
Nhưng ông lão đã lớn tuổi rồi, nói chuyện lúc. thật lúc giả, nếu thật sự theo thì đến lúc đó cũng thật là gánh nặng. Lời này không phải là vô lễ, chỉ là Trần Khiêm thật sự không nỡ giày vò làm khổ ông lão!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Khiêm đã nhận được điện thoại của Triệu Đồng Đồng.
Đương nhiên là vì chuyện đính hôn giả với Tân Nhã rồi.
Để tin tức không phải loan xa, Trần Khiêm cũng chẳng nói với mấy người Vĩnh Hào Tiểu Phi Lý Chấn Quốc.
Bên phía Tân Nhã, Trần Khiêm cũng hiểu, chủ yếu muốn làm cho nhà họ Tân và nhà họ Long ở
Yên Kinh xem thôi.
"Trần Khiêm, tôi ở dưới lầu đón cậu!" Triệu Đồng Đồng nói.
Nghỉ thức rất đơn giản, mọi người đều tới nhà hàng ăn bữa cơm, như vậy thì người trong tộc của Tân Nhã cũng có thể dàn xếp được.
"Được, tôi xuống ngay!"
Trần Khiêm cười khổ một tiếng rồi nói.
Lúc Trần Khiêm xuống dưới thì Triệu Đồng Đồng đang đợi rồi.
Sau đó Trần Khiêm chuẩn bị đi cùng.
Kết quả, Trần Khiêm mới nhìn thấy bên cạnh khách sạn còn có một chiếc xe nữa.
Dương Lộ đang đứng trước xe.
Nhìn thấy Trần Khiêm thì Dương Lộ chạy bước nhỏ tới.
"Trần Khiêm! Tôi tới tìm anh nhưng vệ sĩ không cho tôi vào, hứ!"
Dương Lộ nói.
Đương nhiên là vệ sĩ của Trần Khiêm cũng biết chị em Dương Hạ rồi.
'Thế nên Dương Lộ tới đương nhiên không được cho vào, cô có nói ba hoa chích chòe gì thì cũng không cho vào.
Vệ sĩ còn chả buồn thông báo cho anh nữa là.
"Cô tìm tôi? Làm gì?"
"Anh mau cứu chị tôi với, chị tôi muốn uống thuốc tự sát! Tối qua đã bắt đầu làm ầm lên rồi, tôi thật sự không khuyên nổi, bây giờ người có thể giúp chị tôi chỉ có mình anh thôi!"
Dương Lộ sốt sắng nói.
"Ồ ồ, thế kệ cô ta muốn quậy thế nào thì quậy thôi, tôi khuyên sao được?"
Trần Khiêm cười khổ.
"Hứ, anh thật sự không có lương tâm, chị tôi làm nhiều như vậy là vì cái gì chứ? Chẳng phải để khiến cho anh tôn trọng chị ấy sao? Hơn nữa, anh có biết tối qua vì sao trong tiệc sinh nhật Long Thiếu Vân lại đánh chị tôi không?"
"Vì Long Thiếu Vân từng bảo chị tôi lừa anh ra ngoài, sau đó muốn gây bất lợi cho anh nhưng chị tôi không đồng ý với anh ta. Bây giờ anh thì hay rồi, chị tôi chịu kích động xảy ra chuyện rồi, anh lại dửng dưng làm lơi"
Dương Lộ nói.
"Tôi nói rồi, cô ta với tôi không còn quan hệ gì nữa. Ngoài ra cô chuyển lời giúp tôi, muốn quậy mấy cũng được, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện ở biệt thự của tôi!"
Trần Khiêm nói xong thì cười khẩy một tiếng, chuẩn bị đi.
"Anh anh anh! Thằng khốn nhà anh, Trần Khiêm, anh là thằng súc sinh, bây giờ lại còn có tâm trạng gấp gáp đi đính hôn với người khác, bỏ mặc chị tôi sống chết ra sao."
Dương Lộ gào lên.
"Ha ha, ai nói với cô tôi đi đính hôn vậy?"
"Khỏi vờ vịt nữa, nhà họ Long đã biết rồi, xem như nuốt một cục tức, anh còn muốn lừa tôi!"
Dương Lộ nói. "Cô nghĩ sao thì tùy, tôi không có thời gian!"
Đúng là tối qua Dương Hạ đã mất mặt, bị Long Thiếu Vân đánh rồi sỉ nhục như vậy mà.
Nhưng trước đây, có lẽ trong lòng Trần Khiêm còn có chút xót xa.
Bây giờ thì không rồi.
Sau đó thì anh đi luôn với Triệu Đồng Đồng. Dương Lộ tức đến giãm chân, sau đó cũng đi. Tại biệt thự Vân Đỉnh.
"Cô chủ, cô hai về rồi!"
Một cô hầu gái nói.
Dương Hạ năm trên sofa bật dậy: "Hả? Trần Khiêm tới chưa?"
"Tôi nhìn chỉ thấy mình cô hai thôi, không thấy cậu Trần đâu?"
"Hừ, sao có thểt"
Dương Hạ vội nói, sau đó đẩy cô hầu ra, tự mình đi tới trước cửa. Quả nhiên, chỉ nhìn thấy mình Dương Lộ đi lên, đâu thấy bóng dáng Trần Khiêm đâu.
"Khốn nạn thật, anh ta nhẫn tâm vậy thật sao?"
Dương Hạ suy sụp nói.