Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 910: Chúng ta phải đợi đến bao giờ nữa



“Thật là may mắn quá, lại có người giúp bọn họ.
Vương Tiểu Hoa tức giận bất bình nói.
Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
Nếu nói là giúp, thì cũng là mình đang giúp bọn họ nhỉ.
Thật ra có lúc Trần Khiêm thật sự muốn thoải mái mà công khai thân phận, như vậy thì ít nhất mình cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng như ba đã từng nhắc nhở, một khi phân thận bị lộ thì sẽ kéo theo một đống rắc rối khác, tóm lại là không ít hơn bây giờ được.
Cho nên có một số việc, không có cách nào.
Sau đó Mạnh Xuyên không tìm được người, đương nhiên cũng sẽ không làm khó những sinh viên khác.
Nên đến giờ vào lớp rồi.
Sau khi học xong bốn tiết buổi sáng, buổi chiều cũng không có việc gì.
Trần Khiêm chuẩn bị về.
Cũng chính lúc này, Trần Khiêm nhận được một cuộc điện thoại, là Chu Minh gọi đến.
“Cậu Trần, mấy ngày nay, sau khi chúng tôi điều tra cả ngày lãn đêm, cuối cùng cũng đã có một số manh mối về chuyện của Phương Mộng Hân rồi!” Chu Minh phấn khích nói.
“Hả? Vậy được, giờ tôi chuẩn bị đến chỗ ông!” Trần Khiêm cũng kích động nói.
Nghe ở đầu kia điện thoại, hình như Chu Minh cũng rất bận.
Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều mà cúp. điện thoại luôn.
Lúc này mới lái xe đến biệt thư nới Chu Minh ở.
Lúc Trần Khiêm đến nơi, bên ngoài biệt thự nhà Chu Minh đã có rất nhiều xe đang đỗ.
Các mối quan hệ của Chu Minh rất phức tạp, có nhiều người đến tìm ông ta, Trần Khiêm cũng không thấy có gì lạ.
Đành phải đỗ xe sang một bên. Sau khi đi vào mới thấy Chu Minh ở đây thực sự rất bận, người đến tìm ông ta phải xếp hàng đến tận ngoài cửa.
Chẳng kém Lý Chấn Quốc là bao.
Một đống người đứng ở cửa, chắc là từng người một vào gặp.
Trần Khiêm cười khổ một tiếng.
Sau đó đi vào bên trong.
“Chị Tuệ Mẫn, chúng ta phải đợi đến bao giờ nữa? Nhiều người như vậy, bây giờ ba em còn chưa về nữa, em lo chết mất!”
Bên cạnh, rõ ràng nhóm Từ Dương Dương vẫn ở đây.
Lúc này đang chờ trong sốt ruột.
“Đừng vội, chị Vũ Phỉ đã nói rồi, Tổng giám đốc Chu sẽ gặp chúng ta để hiểu rõ chuyện này, chắc chắn sẽ gặp chúng ta thôi!”
Hồ Tuệ Mẫn nói.