Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 952: Đó là ông chủ của các người?



Bấy giờ cô nàng cũng gọi điện xong: "Đúng thế, xe này tôi mới mua đó, ba trăm nghìn phí sửa chữa cộng thêm hai trăm nghìn phí tổn thất tinh thần, đây là mức thấp nhất rồi đó, vì đây là xe mới mài! Nói đi, chủ xe có đến không? Chẳng phải các người nói anh †a sống ở gần đây sao? Hẳn là sắp tới rồi!"
"Sắp rồi!" Vương Tiểu Hoa đáp.
"Cô gái ơi tôi bảo này, liệu cô có bị bọn họ lừa không?"
Có người qua đường lên tiếng. "Hả? Là sao?" Cô nàng vừa ngạc nhiên vừa nghỉ hoặc.
"Chỗ này là khu nhà giàu ở Thục Xuyên. Nói thế nào nhỉ, người sống ở đây đều có giá trị con người hàng trăm triệu, thậm chí hàng mấy tỉ. Nếu không phải công viên này có quang cảnh đẹp thì chúng tôi chẳng sang đây đi dạo đâu. Mà thoạt nhìn chiếc xe Benz này của các người chỉ bốn năm chục, gần đây làm gì có ông chủ nào lái loại xe này?"
Người qua đường nói. "Cũng đúng, lẽ nào các người cố tình trêu chọc tôi? Hừ, tôi hỏi các người, ông chủ của các người sống ở khu nhà nào?"
Cô nàng kia chất vấn.
"Biệt thự Thục Đô Lương Thần!" Vương Tiểu Hoa đáp.
"Ha ha ha! Mẹ kiếp, đúng là trợn mắt nói dối. Lương Thần là biệt thự đắt nhất Thục Đô, mỗi căn gần tám mươi triệu, người sống ở đó sẽ không lái xe Benzl"
"Tôi biết rồi, nhất định là mấy tên nhóc này muốn dọa cô em đó! Ai chả biết những người sống trong biệt thự Lương Thần đều không dễ chọc!"
Mấy người qua đường cười ầm lên.
Rõ ràng là cô gái kia cũng từng nghe nói đến biệt thự Lương Thần, tức thì nổi giận: "Các người bị điên à? Tôi nói cho các người biết, càng kéo dài thời gian thì tôi càng đòi các người nhiều phí tổn thất tinh thần! Còn muốn dọa tôi, bạn trai tôi cũng có người quen trong biệt thự Lương Thần, tôi gọi điện hỏi thăm sẽ biết ông chủ của các người là ai!"
Vương Tiểu Hoa giận lắm.
Nhưng đúng lúc này, anh ấy hớn hở đứng dậy, chỉ về một hướng: "Đến rồi!"
Lần này, cô nàng kia và đám người hóng hớt đều nhìn theo.
"Lừa ai thế? Tên nào là ông chủ của các ngườ Cô nàng kia lên tiếng.
"Người đội mũ đi xe điện ba bánh đó!"
Sắc mặt Vương Tiểu Hoa tối sầm.
'Thầm nghĩ sao anh Trần lại đi xe ba bánh tới.
"Đệch, đó là ông chủ của các người? Anh không lừa tôi chứ?"