Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 977: Ngậm bồ Hòn làm ngọt



Người thanh niên kia chính là Trần Khiêm.
Cô Phương đúng là cô Phương, quan hệ quả là rộng.
Trần Khiêm, Thiên Long, Địa Hổ chỉ cần hai ngày đã thuận lợi trà trộn vào đội ngũ phục vụ.
Tiệc mừng thọ nhà họ Phương.
Dựa theo thông lệ hằng năm.
Phải phân ra nhóm các đầu bếp nổi tiếng từ khắp mọi nơi mời đến, nhóm nữ minh tinh, còn có đội hình nghỉ lễ.
Phô trương chưa từng thấy.
Cho nên lần này, nguyên nhóm của Trần Khiêm cũng không ít người.
Chẳng mấy chốc phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya. Báo cho quản lý Lý một tiếng xong, Trần Khiêm nhanh chóng mang đồ ăn đến chỗ mấy cô minh tỉnh.
Bên trong, bảy tám cô minh tinh, chia làm hai bàn chơi mạt chược.
"Đây là đồ ăn khuya của các cô!” Trần Khiêm nói.
Có nhiều người trong này Trần Khiêm từng thấy trên tivi rồi.
"Ô! Ở đây sao có một em trai này, dáng vẻ không tồi nha, lại đây để chị sờ cái coil"
"Xì, cô thăng nhiều quá nên hưng phấn hả, cẩn thận dọa em nhỏ chạy mất!"
Một cô minh tinh khác trêu ghẹo.
"Sao có thể chứ? Tôi cũng đâu có ăn thịt cậu ta! Ha ha hai"
Đánh mạt chược mà, người thắng tất nhiên là cao hứng, người thua thì sẽ nóng nảy.
Mà lúc Trần Khiêm mang đồ ăn cho một cô ca sỹ.
Cô ta không để ý, làm rơi đồ ăn xuống đất, dầu mỡ văng tung tóe dính trên bắp chân cô.
"A? Mẹ kiếp cậu làm ăn kiểu gì thế?" Cô ta đứng lên rống giận với Trần Khiêm. Mẹ nó, thật muốn cấu mặt cô ta!
Nhìn kiểu cách của cô ca sỹ kia, lòng Trần Khiêm nổi điên.
Nhưng mà suy nghĩ cho đại cuộc, nên Trần Khiêm nhịn.
Đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tiếp sau đó, Trần Khiêm mang đồ ăn sang một phòng khác.
"Được, đặt ở đó giúp tôi! Cảm ơn cậu nhiều!"
Trong phòng này chỉ có hai người, là nhóm nghi lễ ở phòng cạnh phòng nhóm nữ minh tinh ban nấy.
Đều là những cô sinh viên trạc tuổi Trần Khiêm.
Lúc này, cả hai người đều chăm chú tẩy trang trước gương.
Cho nên chỉ chỗ cho Trần Khiêm đặt đồ ăn bên cạnh.
Nhưng mà Trần Khiêm đứng im tại chỗ, cẩn thận nhìn một trong hai cô gái hồi lâu, cuối cùng mới xác định được cô ta là ai.
Đệch! Không trùng hợp vậy chứ?”
Trần Khiêm kinh ngạc.