Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 18: Ngài pháp y phá án



Thầy Thạo là chuyên gia pháp y của thành phố. Tốt nghiệp cử nhân 2 ngành Pháp y và Vật lý, thầy Thạo được bên Cảnh sát vô cùng kính nể. Đến cả Sở trưởng sở cảnh sát cũng phải mời thầy uống rượu. Danh hiệu “thầy” cũng là do giới cảnh sát phong cho.

Mùng 3 tháng 6, 1h sáng, thầy tỉnh ngủ bởi 1 cú điện thoại. Là Sở trưởng sở cảnh sát. Giọng nói vô cùng khẩn thiết. Đã có 1 vụ án mạng, vẫn là tên sát nhân hàng loạt. Nạn nhân lại là 1 công dân Vrahta. Vrahta, hình như là cái nước đang họp Thượng đỉnh tại Hải Thành ấy à? Thầy Thạo lơ mơ. Thầy vẫn đang buồn ngủ. Thầy rất bực mình khi bị đánh thức như vậy. Thầy định từ chối, nhưng ngài Sở trưởng lại nói, “chúng tôi rất cần tới tài năng của thầy”, thì thầy lại đổi ý rồi. Thầy rất thích cảm giác người khác phải trông cậy vào mình. Thầy mặc quần áo rồi lên đường. Lúc thầy đến nơi đã là 3h sáng. Khu biệt thự phía Tây. Đám cảnh sát loanh qua loanh quanh làm thầy vô cùng ngứa mắt. Cứ thế này thì hiện trường bị huỷ hết mà thôi. Thầy tằng hắng, vài nhân viên cảnh sát chạy ra dẹp đường cho thầy đi, vừa đon đả nịnh bợ thầy.

Mất hơn 4 tiếng đồng hồ, thầy đã xem hết các đoạn băng ghi hình, tình trạng hiện trường, và khám nghiệm tử thi. Nạn nhân là người Vrahta, tử vong trong phòng riêng. Kẻ đột nhập đã đi vào từ phía cửa sổ. Bị Bộc Phá Quyền đánh nát nội tạng. Ngoài ra, còn có 1 tử thi nữa nằm trên mái nhà. Đó là người bảo vệ mà nạn nhân đã thuê. Bị một vật sắc cắt đứt yết hầu. Trong thời điểm xảy ra 2 án mạng, nạn nhân có thuê tất cả 6 người bảo vệ. 5 người còn lại đều không nhận thấy gì bất thường, chỉ khi người đồng nghiệp trên tầng không trả lời tín hiệu của bộ đàm như thường lệ, họ mới bắt đầu phát hiện thấy sự bất thường. 1 người bảo vệ đã phát hiện ra nạn nhân người Vrahta trong phòng, đồng thời những người khác đã gọi điện ngay cho Đại sứ quán. Cuộc điện thoại phía cảnh sát nhận được cũng là do bên sứ quán gọi.

Vụ này căng nha, thầy Thạo thầm nghĩ. Vụ việc liên quan tới công dân nước ngoài, và camera ghi hình toàn bộ khu nhà không ghi lại được bất cứ điều gì bất thường. Bảo sao lại gọi mình, thầy Thạo nghĩ thầm. Ngoài chuyên môn Pháp y, thầy cũng thường đưa ra rất nhiều kiến giải táo bạo và khác thường.

Ngoài rìa hiện trường bỗng có tiếng xôn xao. Hình như là bên sứ quán tới. Đi cùng bọn họ có 2 người Đại Nam, chắc là nhân viên phiên dịch. Thầy từ trên mái nhà nhìn xuống, nhưng thầy không để ý lắm. Bỗng thầy thấy 2 người đó leo lên mái nhà. Thầy nhíu mày, viên cảnh sát chạy ra ngăn cản. Bọn họ nói chuyện gì đó, sau đó nhân viên cảnh sát không ngăn cản họ nữa.

- Họ là ai thế?

- Người của bên Vương Triều Kiến Nghiệp. Họ đại diện tiếp đón sứ đoàn Vrahta. Vụ việc lần này họ muốn thông báo cho Vua của Vrahta biết tình hình.

Hừm, người của Vương Nghiệp thì có gì oai chứ, cũng chỉ đi theo hầu hạ người khác mà thôi. Thầy Thạo vừa nghĩ, vừa liếc qua 2 người vừa lên. Một thanh niên ăn mặc lịch thiệp, và 1 người gần 40 tuổi, đeo kính đen, ăn mặc xộc xệch. Trông chả ra sao cả. Cậu thanh niên cứ nhìn ngó khắp nơi, cứ như thể lần đầu tới hiện trường án mạng vậy. Gã trung niên thì cứ đứng đó cười cười, tay chắp sau lưng như thể đi thị sát tình hình. Nhìn rõ cái bộ dạng quan liêu. Thầy chả có tí thiện cảm nào với 2 người này.

- Vậy là trong camera không hề thấy ai khả nghi?

- 5 người bảo vệ không phát hiện thấy gì bất thường?

- Mỗi phút lại bộ đàm lại yêu cầu nhấn nút để đảm bảo tình hình? Mỗi 15 phút phải trả lời trực tiếp?



Tay trẻ tuổi cứ hỏi han viên cảnh sát không ngớt, gương mặt cứ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Thầy thấy bực mình rồi. Nhân tiện, thể hiện cho 2 tên này biết thế nào là dân chuyên nghiệp.

- Cậu này, cậu tập trung mọi người lại đây. Mình có chút giả thuyết thế này.

- Thầy Thạo, thầy nghĩ ra rồi ạ.

- Chỉ là tổng kết lại 1 chút mà thôi.

Thầy vừa nhìn 2 người mới đến vừa cười. Gã trung niên cũng mỉm cười nhìn lại thầy. - Hung thủ phải là 1 cao thủ, ừm, có ít nhất là học vị Thạc sĩ. Nhiều khả năng là công dân Phú Sơn Đảo đã định cư tại Đại Nam nhiều năm. Khả năng thấp hơn là công dân Đại Nam đã từng du học tại Phú Sơn. Tầm tuổi trung niên. Giàu có, hiện đang cư trú trong khu này hoặc có người quen ở đây. Trong nhà có thể tàng trữ 1 thanh kiếm.

Thầy Thạo vừa đắc ý nói, vừa thưởng thức vẻ mặt ngơ ngác của tay Sở trưởng.

- Sao thầy có thể đưa ra kết luận như vậy ạ? Chúng tôi, chúng tôi chưa nhìn ra điều gì?

- Vậy mới nói, các anh chỉ nhìn, mà không quan sát. Để tôi phân tích cho anh xem.

Thầy Thạo cười, giống như một thầy giáo đang giảng bài cho trẻ nhỏ, bắt đầu nói.

- Hiển nhiên nạn nhân người Vrahta mới chính là mục tiêu thật sự của hung thủ. Việc giết hại tay cảnh vệ là bất đắc dĩ mà thôi. Nạn nhân bị đánh nát nội tạng, nên các anh nghĩ ngay tới Bộc Phá Quyền? Quá ngây thơ.

“Cái kết luận này là do ông đưa ra mà!!” Viên Sở trưởng oan ức muốn nói, thầy đã giơ tay chặn họng gã lại.

- Hiển nhiên là tôi đã từng đưa ra ý kiến như vậy, nhưng chỉ là giả thuyết mà thôi. Mọi giả thuyết đưa ra đều là để được phản bác. Hơn nữa, đây rất có thể chính là hướng đi mà tên sát nhân mong muốn chúng ta nghĩ tới, nên tôi bắt buộc phải cân nhắc cả giả thuyết đó. Bộc Phá Quyền là 1 kĩ thuật Võ thuật cấp 12, thậm chí ngay cả cấp Cao trung cũng có nhiều học sinh học được. Phạm vi tìm kiếm sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng, nếu, không phải Bộc Phá Quyền, mà là kĩ thuật cấp cao hơn của nó thì sao?

- Ý ngài là Phá Không Quyền? - Người thanh niên hỏi.

“Cũng có chút hiểu biết đấy”, thầy Thạo bỗng có thêm chút hảo cảm với anh ta, thầy nói tiếp.

- Phá Không Quyền, lên học vị Cử nhân là có thể sử dụng. Nhưng các anh hãy thử nhìn hiện trường vụ án xem. Cửa sổ căn phòng quay về hướng Tây. Hung thủ chỉ cần đối diện với cửa sổ phòng là có thể tung ra Phá Không Quyền kết liễu nạn nhân. Hiện trường cho thấy nạn nhân chết quay mặt lại với cửa sổ. Vậy là tôi nghĩ ngay tới việc, hung thủ chờ nạn nhân mở cửa sổ thì dùng Phá Không Quyền từ toà nhà đối diện.

Nói đoạn, thầy đưa tay, chỉ hướng vào ngôi nhà 23D. Tất cả mọi người nhìn theo.

- Đó là nơi có thể nhìn thấy cửa sổ phòng nạn nhân. Nhưng các anh nhìn xem, từ đó tới đây phải hơn 10m. Phá Không Quyền hơn 10m, không phải chỉ có bậc Thạc sĩ mới làm được sao?

Tất cả cảnh sát trầm trồ.

- Vậy còn nạn nhân thứ 2 trên mái nhà thì sao? - Cậu thanh niên hỏi.

“Ham học hỏi lắm, tuổi trẻ, hà hà”. Thầy Thạo tự đắc nghĩ, thầy luôn thích được mọi người hỏi han.

- Phá Không Quyền có động tĩnh không nhỏ. Chắc chắn hung thủ đã bị người bảo vệ trên mái nhà phát giác. Để tránh bị báo động, hắn cần ra tay diệt khẩu. Như đã nói, từ nhà 23D tới mái nhà này là hơn 10m, nạn nhân lại nằm cách rìa mái nhà 6m. Nạn nhân bị cắt cổ bởi 1 vật sắc, từ khoảng cách hơn 16m, các anh nghĩ tới thứ gì?

Đám cảnh sát mờ mịt. Gã thanh niên đang định nói, người đàn ông đứng cạnh gã đã lên tiếng.

- Phi Thiên Bạt Kiếm của Phú Sơn Đảo?

“Khà khà, cũng có chút từng trải”, thầy cười.

- Đúng vậy, là Phi Thiên Bạt Kiếm. Trong vòng 1s mà thôi, phi thân qua khoảng cách 16m và rút kiếm cắt cổ nạn nhân. Giết người diệt khẩu. Sau đó lại sử dụng Phi Thiên Bạt Kiếm để trở lại nhà 23D. Phi Thiên Bạt Kiếm là một kĩ thuật vô cùng khó học, phải mất nhiều năm khổ luyện. Và chỉ được lưu truyền tại Phú Sơn Đảo, và rất ít lưu truyền cho người nước ngoài. Vì vậy, nhiều khả năng hung thủ là công dân Phú Sơn Đảo. Tuy nhiên, trên Phú Sơn Đảo không dạy kĩ thuật Phá Không Quyền, vì vậy hung thủ chắc chắn đã học tập và tu luyện kĩ thuật này tại Đại Nam trong nhiều năm. Nhiều năm tu luyện Kiếm Pháp, lại nhiều năm tu luyện Quyền Pháp, hung thủ tuổi không hề nhỏ. Lại vẫn có được thể lực tốt như vậy, chắc chắn hắn cũng không quá cao tuổi. Bởi vậy, gần như chắc chắn hắn ở độ tuổi trung niên.

- Vậy việc camera không ghi lại bất cứ ai khả nghi?

- Chuyện này lại vô cùng đơn giản. Hung thủ chính là người ở trong nhà 23D! Như vậy hắn có thể trèo lên mái nhà mà không bị ai phát giác. Bởi vậy, có thể thấy hắn là người sở hữu nhà 23D, hoặc có người quen tại nhà 23D. Cũng có thể hắn ở trong khu này, và dùng Phi Thiên Bạt Kiếm để có thể bay từ nhà hắn qua nhà 23D. Dù là bất cứ trường hợp nào, tôi cũng đã gói gọn vào trong kết luận của mình. Hắn có người quen tại trong khu này. Và trong khu biệt thự phía Tây, quen thân hoặc thậm chí là sở hữu 1 ngôi nhà ở nơi này, chắc chắn hắn phải rất giàu có.

Thầy điềm đạm nói xong, đám cảnh sát trố mắt nhìn thầy với vẻ bội phục. Ngay lập tức, bọn họ lao đi tìm kiếm như những gì thầy nói.

2 vị khách mỉm cười, không nói gì, chào thầy và ra về.

“Nhân viên của Vương Nghiệp cũng chỉ tới vậy mà thôi”, thầy Thạo tự đắc.