Tiếng huýt sáo lanh lảnh vang lên, theo sau là một tiếng gầm, và một chuỗi âm thanh vỗ cánh phành phạch. Một con rồng từ trên trời đáp xuống.
- Kiki!
Vương Thành Văn biết đây là Lý Thanh Long đang ngầm giúp đỡ nó. Nó nhảy phắt lên lưng con rồng.
- Đại ca! Đại ca nhớ cứu Trần tiểu thư nhé! Hự!! Ui da!!
Văn quay lại nhìn thằng mập. Nó vừa bị cuốn bay ra một góc, ngay lập tức lại bị một đám xúm vào vây đánh.
- Không sao chứ? - Văn cũng hơi ái ngại hỏi.
- Không sao! Hự! Em chịu đòn giỏi lắm! Á á!!
Từ xung quanh, Hải Linh Đội cũng bắt đầu tái lập đội hình, siết chặt vòng vây. Đây là lúc duy nhất để Văn thoát khỏi chỗ này.
- Hấp!
Từ đằng sau, Nguyễn Thanh Phong đã nhảy lên sau lưng nó từ lúc nào.
- Anh làm gì vậy?
- Muốn vẽ tranh trên không.
Văn nhún vai. Tùy. Chỉ cần lúc bay lên đừng hò hét là được.
Nó vỗ vỗ vào cổ con rồng. Con Kiki khè một tiếng nhè nhẹ, sau đó xòe cánh, đạp chân, bay vút lên không trung.
Phía dưới sân trường, Cầm Dạ Nguyệt đang vẫy tay gọi to với nó.
- Cưng nhớ giữ lời hứa nhaaaaaa…….!!!
- Oaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!
Không ngoài dự liệu, Nguyễn Thanh Phong hò hét quá trời quá đất. Nhưng tên này không hò hét vì sợ, hắn hò hét chỉ đơn giản vì hắn… thích hò hét. Hắn hét át cả tiếng của Cầm Dạ Nguyệt.
- Gió tạt sướng gheeeeeê!!!
Nguyễn Thanh Phong không thèm bấu lấy con rồng, hắn cầm bút vung vẩy xung quanh, bằng một cách nào đó những luồng gió hai bên giúp hắn tự cân bằng lấy mà không bị rơi xuống.
Có lẽ Nguyễn Thanh Phong đang bắt đầu vẽ tranh rồi. Văn chả biết nó dẫn theo cục nợ này theo làm gì nữa.
Con rồng bay lên không quá lâu, vì sau đó Văn bảo nó hạ thấp xuống đất. Nó cần ngồi ổn định để tra cứu một thứ.
Mật mã của Linh. Mọi loại mật mã, đều cần thống nhất giữa người gửi và người nhận một loại phá mã nhất định. Nhưng Linh chưa từng giao ước một mật mã gì với nó cả. Nhưng dòng chữ “tớ tin cậu” làm nó dám chắc rằng, cô bé gửi mật mã này cho nó, và chỉ mình nó có thể đoán ra.
Linh thật sự rất thông minh. Văn dựa trên cơ sở như vậy để phán đoán. Cô bé biết nó sẽ giải được mật mã này. Vì cách phá mã chính là thứ mà cả 2 cùng biết tới, cùng sở hữu, và cô bé tin chắc là nó luôn mang bên mình.
Quà tặng sinh nhật của Linh.
Cuốn sách “80 khoa cúng phổ biến”.
Linh từng nói, cô bé thuộc làu làu toàn bộ 80 bài cúng, và cô bé thường xuyên tụng trước khi đi ngủ.
72 - A - 23.
Đây là bài cúng số 72, A tức là phần 1 của bài, 23 là thứ tự chữ. Chữ thứ 23 đoạn 1, bài cúng số 72, là bài cúng thổ công. Chữ đó là chữ “công”.
Ở Hải Thành chỉ có 1 khu công nghiệp ở phía Đông Bắc, cũng là nơi nó từng cùng bác Itou tới để rèn kiếm. Cũng là nơi tổ chức Hội đấu giá.
Nếu Linh bị bắt cóc ở một khu công nghiệp, thì tiếng ồn của nhà máy sẽ rất dễ nhận ra.
- Kiki, hướng Đông Bắc nào. Nhanh hết tốc lực!
Con rồng như hiểu tiếng nó, sải cánh bay đi với tốc độ chóng mặt.
Đằng sau, Nguyễn Thanh Phong vẫn hú hét đầy sảng khoái.- Nãy giờ mấy người xì xồ thứ tiếng gì vậy? Tôi nghe chả hiểu.
- Xí! Chuyện gia đình người ta, quan tâm làm cái gì?
Takezawa xì môi với Quang.
- Chú mày nói, tên đó chính là kẻ ta cần tìm?
- Đúng thế. Đêm mà thằng nhãi trường Thủy Liên đuổi theo hắn, tôi cũng bám ngay sát. Tôi đã nhìn thấy một kẻ có mặt mũi giống hệt ông anh. Suýt nữa tôi còn tưởng là ông anh đó, nhưng Thúy Giang đã xác nhận với tôi, là không phải. Vì ông anh còn bị kẹt tại nơi đó. Tên kia lại còn gây ra một đống chuyện ở trường Hải Dương, khiến tôi chợt nghĩ hắn đang tìm kiếm cái gì.
- Tỳ Bà Cầm chăng?
Quang lắc đầu.
- Không phải. Chủ thuê của hắn đã có Tỳ Bà Cầm trong tay rồi. Nhưng hắn lại đem Tỳ Bà Cầm giao cho Hội đấu giá, là để giăng bẫy một người.
- Khoan đã, sao chú mày biết nhiều thế?
- Anh quên là tôi chơi với bọn người thú đó à? Tên Phù Dung đó kể cho tôi hơi bị nhiều đấy. Còn nhớ cái lão già đưa chúng ta tới sòng bạc chứ?
- Nhớ chứ nhớ chứ!
- Lần đó lão ta tới là để giao dịch lại Tỳ Bà Cầm. Nhưng lợi dụng vụ bạo loạn kia, lão cầm hàng đã bị khử, còn Tỳ Bà Cầm đã về tay lão già. Giờ cái chúng cần chính là Thánh Nữ, vì không có cô ta, bí mật của Tỳ Bà Cầm sẽ không bao giờ được giải mã.
- Khoan đã, lão già đó là ai?
- Thì giờ mới cần ép cung anh bạn này đây.
Quang vừa nói xong, đã xắn tay áo lao vào trận chiến. Takezawa cũng cuống quít vác kiếm chạy theo.
Kumo Takaki có Kiếm Thuật vô cùng tinh xảo, nhưng đó chỉ là xét riêng Kiếm Thuật. Về thực lực chung, đối thủ của cô lại mạnh hơn. Takaki có thể chống đỡ tới mức này, đã là không tệ.
Đúng lúc này, Quang và Takezawa đã nhập cuộc.
3 đánh 1, không chột cũng què.
À không, là 2 đánh 1 thôi, vì Quang thích đứng ngoài chỉ đạo.
- Ông anh, cẩn thận đó! Siêu Đạo chích, truyền nhân của Vô Diện, thực lực của hắn mạnh chỉ kém 5 Chí Tôn mà thôi!
- Ông anh, cùng với cô em, ý nhầm, bà chị kia, giáp công hai mặt mà đánh!
- Sao thế? Hắn chỉ có một thanh kiếm thôi mà, lao lên đồng thời đi chứ!
- Hai người có phải vợ chồng không vậy? Có phải đồng môn không vậy? Sao lại chiến đấu rời rạc thế?
…
- Im ngay!!
Kumo Takaki là người đầu tiên phát cáu trước những lời lải nhải này. Lợi dụng khoảnh khắc mất bình tĩnh của cô nàng, đối thủ đã mở được đường thoát thân.
Quang thấy cảnh này, chỉ ngồi vuốt cằm.
- Muốn chạy nào dễ thế?
Tangggg!!!!
Một tiếng đàn vang lên, kèm theo một âm ba xung động dữ dội, công phá nát bấy cả mặt đất, chặn đường hắn.
Hoàng Bích Như, cũng đã tham chiến.
Giờ là 4 đánh 1, vì triết lý quân sự ưa thích của Quang, là lấy nhiều bắt nạt ít.