Văn tới lay con rồng dậy. Con rồng khì một tiếng, vùng dậy, sau đó lại lảo đảo ngã khuỵu xuống.
Sau vụ nổ vừa rồi, hệ thống thăng bằng của nó còn đang bị thương tổn.
- Mày còn ngửi được chứ? - Văn lại hỏi.
Con Kiki gật gật đầu.
- Giờ mình đi bộ tới đó, nếu mày ngửi thấy mùi người lạ, báo tao ngay nhé.
Con rồng lại gật đầu lia lịa.
Vì Linh, Văn không muốn lùi bước. Nhưng nó cũng nhận ra nơi đây đang rất nguy hiểm, và nó không thể không cẩn thận. Nếu đánh hơi thấy người lạ, cần phải lẩn trốn ngay lập tức, hoặc ít nhất sẽ có chút tiên cơ để phòng bị.
- Văn nè…
- Suỵt!!
Nguyễn Thanh Phong vừa muốn nói gì đó, Văn đã ra lệnh cho hắn im lặng. Ở nơi nguy hiểm thế này, hạn chế âm thanh là tốt nhất. Cũng may, Nguyễn Thanh Phong là loại người bảo gì làm nấy.
Văn chạy tới chỗ 4 người vừa bị nó đánh gục, lột một bộ áo đen, xé ra làm 4 miếng giẻ, nhét vào miệng bọn họ, sau đó trói chặt tay chân. Bình thường khi bắt được tù binh, có thể tra khảo một chút, nhưng nó rất sợ việc đối phương sẽ hét lên thật to để báo hiệu. Hơn nữa, nó cũng không có nhu cầu tra khảo cái gì. Nó còn không biết những người này là ai. Điều khôn ngoan nhất bây giờ là tìm ra Linh, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nó lột nốt 3 cái áo còn lại, quăng cho Nguyễn Thanh Phong mặc một cái, một cái phủ lên con rồng, một cái nó mặc. Những bộ áo đen này rất có lợi để ẩn náu trong đêm, lại có mùi của chủ nhân của chúng. Sau chuyến đi săn với anh Quang, nó biết được tầm quan trọng của mùi, đồng thời có những kẻ rất nhạy cảm với mùi.
Hạn chế âm thanh, hạn chế mùi hương, lại có thể đánh hơi được người khác, như vậy là để đảm bảo an toàn tối đa.
Cứ như vậy, cả ba dò dẫm tiến tới, men theo hướng mà con Kiki dẫn đường.- Thiếu gia được nuôi dạy khá là tốt.
Núp một góc trên mái nhà, một lão già chép miệng thở dài. Vương tộc chú trọng đào tạo hậu duệ từ sớm, giờ lão mới tận mắt chứng kiến.
Xung quanh lão là 6 người đi cùng, tất cả đều trẻ hơn lão. Bọn họ là gia vệ của dòng họ Hoàng xứ Giang Hạ, lần này theo hầu Hoàng Bích Như tại Đại Nam. Gọi Vương Thành Văn là thiếu gia, vì nó là con trai của Hoàng Bích Thanh.
Sự xuất hiện của Vương Thành Văn, là một sự cố không ai ngờ tới. Lần này lão tới, chỉ là để bảo hộ Hoàng Bích Như và tìm kiếm Tỳ Bà Cầm. Giờ thì bọn họ còn phải để mắt tới Vương Thành Văn.
- Một đứa bé 12 tuổi, mà bạo dạn quyết đoán như vậy, thật là hiếm có.
Ưng lão năm nay 72 tuổi, phục vụ họ Hoàng từ năm lên 3, tới nay đã gần 7 thập kỉ. Phong cách hành động của lão, là lấy sự chắc chắn làm đầu. Lão kị nhất là những kẻ lỗ mãng. Vương Thành Văn như vậy, cũng không khác gì Vương Vũ Hoành, cũng không khác gì những kẻ thuộc Vương tộc, luôn thích liều mạng, luôn thích đánh cược, lão không hề vừa mắt. Một phần cũng vì khúc mắc trong quá khứ giữa hai gia tộc, gia nhân nhà họ Hoàng chẳng ai ưa gì Vương tộc.
Rời mắt khỏi Vương Thành Văn, lão nheo hai con mắt lại phóng nhãn nhìn khắp khu vực xung quanh. Xưng là Ưng lão, vì đôi mắt lão có thể nhìn xa hàng dặm, thậm chí cả trong màn đêm. Lão lại thấy nhãn lực của mình giống cú vọ hơn là ưng. Chính nhờ nhãn lực này, mà phong cách an toàn của lão càng đạt tới một cảnh giới mới.
Mắt người nhìn thấy vật thể, là nhờ ánh sáng phản xạ từ vật đó đi vào mắt ta. Nhưng thứ mà mắt lão nhìn thấy, không phải là ánh sáng, mà là khí lực. Nhiều loài vật cảm nhận khí lực bằng nhiều cách khác nhau, như xúc giác, thính giác, hay khứu giác, thậm chí là giác quan thứ 6. Còn lão, là dùng thị giác. Đây là một kiểu nhãn lực mà các Khí công sư lão luyện có thể có được, nhưng đạt tới mức độ nào, lại tùy vào thiên phú của mỗi người.
Xung quanh vùng công nghiệp có vẻ yên bình này, hóa ra lại tụ tập một số lượng lớn khí lực, đều là từ các Cường giả phát ra.
Phía Hội đấu giá tập trung nhiều Cường giả thì đã là một nhẽ, nhưng tại một số nơi khác, vẫn tụ tập những nhóm người. Dù họ cố gắng kìm nén khí của mình phát ra, nhưng đều không thoát khỏi mắt lão.
Đây chính là sự nguy hiểm của một Thám Gia, tức là những người chuyên về do thám và khảo sát. Thông tin trên chiến trường, chính là sức mạnh. Những người có khả năng do thám toàn bộ chiến trường, nhìn thấu thực lực đối thủ và cách bài binh bố trận, thì còn nguy hiểm hơn cả vạn quân lính.
Để bảo hộ Hoàng Bích Như, dòng họ Hoàng sẵn sàng cử một Thám Gia theo hầu, bất chấp rủi ro khi để mất một Thám Gia là khổng lồ thế nào.
Nhưng Ưng lão là một ngoại lệ. Kẻ cẩn thận như lão, muốn chết còn khó hơn là muốn sống.
- Các cậu chia ra giám sát các khu vực kia đi, tôi sẽ theo sau thiếu gia. - Lão quay lại nói với những người đồng hành.
Nói xong, lão tự mình phóng sang một mái nhà khác, thoăn thoắt di chuyển.
Thú thực, lão khá tò mò với đứa nhóc này. Hoàng Bích Thanh khi còn trong gia tộc, cũng rất thân thiết với lão. Tuy nói xuất giá tòng phu, lại lấy chồng là người Vương tộc, Hoàng Bích Thanh cũng bị cả gia đình hắt hủi, nhưng đối với lão, cô gái ấy vẫn là cô chủ nhỏ của mình. Đối với Vương Thành Văn, thì không còn là lòng trung thành nữa, nhưng thiện cảm thì vẫn còn đó.
Mà thằng nhóc này, hình như đang chạy thẳng về phía có một luồng khí lực vô cùng kì lạ.- Gruuừ!!
Con Kiki đang chạy, bỗng nhiên dừng lại gầm gừ, xù hết gai lưng lên. Văn cũng dừng phắt lại. Nguyễn Thanh Phong đang lơ đãng chạy theo, đột ngột dừng lại theo, suýt nữa té ngã.
Giác quan của Văn căng hết lên, vì một cảm giác đe dọa từ con hẻm phía trước.
Thứ cảm giác này, có chút tương đồng với cảm giác mà con Kiki từng gây cho nó, hồi con rồng phát điên trong trận tỉ thí.
Kẻ nào lại có thể phát ra khí thế giống như một con rồng điên chứ?
Văn không cần thắc mắc lâu, vì kẻ đó từ phía sau con hẻm, đã bò ra.
Đúng là bò ra, bò bằng 4 chân, hàm răng nhe ra, rớt dãi chảy lòng thòng, mắt trợn ngược đầy hoang dại và điên cuồng.
Vẻ mặt này quen quen khiến Văn cố gắng để nhớ ra.
Là Vương Thế Kiệt.
“Giết chết Vương Thành Văn! Giếttttt…!!”
Tiếng rít khàn khàn phát ra từ cổ họng của hắn.
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng của Văn. Thứ cảm giác này, hơn rất nhiều áp lực của Vũ Hải Phong hay Triệu Thiên Trúc. Thứ cảm giác này, gọi là sự nguy hiểm. Nguy hiểm tột độ.