Văn chạy qua nhà thầy Khoái. Thầy ấy đang ở trường. Nó lại chạy tới trường. Ngoài trời gió bão càng ngày càng mịt mù.
Anh Quang có dặn nó tuyệt đối không được rời tòa án, nhưng nó đã làm mất rồi.
Chạy từ nhà lão Khoái tới trường là xuôi hướng gió, nên nó chạy rất nhanh. Ngoài đường, dòng xe cộ hối hả về nhà, họ cần chỗ trú ẩn trước cơn bão sắp tới.
Trường Kình Ngư đã bước vào nghỉ hè. Cũng chẳng còn ai đi học. Các thầy cô ở lại chấm điểm thi, nhưng tình hình bão gió thế này, có lẽ sẽ phải sắp xếp ăn ngủ lâu dài.
Đây là cơn bão lớn nhất trong 10 năm qua.
Văn muốn chạy tới tìm thầy Khoái, nhưng bảo vệ canh ngoài không cho vào, vì chấm điểm là công tác tuyệt mật.
- Bác có chìa khóa nhà 3E không?
Chẳng quan tâm tới lời cấm cản, nó hỏi luôn ông bảo vệ.
- Cái gì cơ?
- Chìa khóa nhà 3E! Cái nhà bỏ hoang đó! Cháu… cháu là thành viên mới của Câu lạc bộ Kinh doanh, cháu cần lên đó dọn dẹp!
Đây là lần đầu tiên Văn nói dối, nhưng nó tự nhủ, nếu sau này nó chỉ cần trở thành thành viên của cái câu lạc bộ đó thật, thì đâu còn là nói dối nữa.
- Bác… bác không có. Để năm học mới đi…
- Không được bác ạ. Bọn cháu còn hoạt động hè nữa mà! Hôm nay cháu phải bắt đầu dọn dẹp gấp.
Nói dối lần 1 được thì lần 2 cũng được. Trôi chảy hùng hồn. Mục đích là ép ông bảo vệ vào tìm chìa khóa từ chỗ thầy Khoái, hoặc ít ra là kiếm được ở đâu một cái chìa khóa khác.
- Cũng lâu lắm rồi không ai dùng tới nhà 3E đó… À… Ở thư viện, trong kho, có lưu giữ các loại chìa khóa…
- Cháu cám ơn bác.
Nói rồi, Văn quay người chạy thẳng tới thư viện.
Suốt mùa hè, thư viện vẫn mở cửa, nhưng chẳng có ma nào lên đọc sách. Vắng tanh vắng ngắt. Đèn đóm chập chờn.
Chỉ có bác thủ thư già vẫn ngồi đằng sau quầy tiếp tân, đang chỉnh gọng kính ngồi đọc một cuốn sách dày cộp.
- Cháu muốn tìm gì?
- Cháu muốn tìm chìa khóa nhà 3E.
- Ở trong kho. Hộp thứ 3. Cái thứ 2 từ trái sang phải, hàng trên, cái hơi rỉ sét đó. Để bác vào lấy cho cháu.
- Tại… tại sao bác nhớ rõ thế ạ?
- Khà khà. Ta từng nói với cháu một lần rồi còn gì?
- Vì trí nhớ của bác rất tốt.
- Đúng vậy. Trí nhớ của ta rất tốt. Ta còn nhớ rõ, sáng nay, thằng bạn mập của cháu tới hỏi ta một chuyện.
- Thằng Cường ấy ạ? Nó hỏi bác thứ gì ạ?
- Mùa hè năm ngoái, cô giáo Vân đã mượn quyển sách gì, và cho nó xem được không.
Cái gì? Văn giật mình. Mùa hè năm ngoái, Lê Huyền Vân đã tới đây mượn sách? Tại sao thằng Cường lại biết? À, là Vinh Mũi Chó. Vinh Mũi Chó không nói chuyện này cho nó, nhưng lại nói cho thằng Cường sao? Có thể chính thằng Cường không muốn Văn biết chuyện này.
- Vậy cô Vân đã mượn những quyển sách gì ạ? Bác còn nhớ chứ?
- Khà khà. Đương nhiên là ta nhớ. Chú thuật Bắc Hà nhập môn. Từ điển Bắc Hà - Đại Nam. Từ điển Cổ ngữ - Bắc Hà. Chú giải Chú thuật nâng cao. Cô ấy mượn 4 quyển đó cùng một lúc, và ngồi ở thư viện rất lâu, hí hoáy nghiên cứu gì đó. Chỗ cô ấy ngồi, là ở góc kia kìa. Thôi, bác vào lấy chìa khóa cho cháu.
Văn ngay lập tức chạy ra chỗ máy tính, tra cứu tên 4 quyển sách đó. Nó nhớ kĩ số hiệu, vị trí, rồi chạy ra đó tìm kiếm. Vừa tìm kiếm, nó vừa không ngừng suy nghĩ trong đầu.
Chú thuật Bắc Hà. Ngôn ngữ học. Trần Thiên Anh. Vì sao mọi thứ lại liên quan đến nhau như vậy?
Nó giở ra quyển Chú thuật nâng cao. Nó lật, lật, lật, dù rằng nó chẳng hiểu quyển sách này viết cái gì. Rốt cuộc, nó tìm thấy một trang sách có kẹp một mẩu giấy.
Mẩu giấy không có một nét bút nào, chỉ là một mẩu giấy bay vào mà thôi. Nhưng nhìn theo thứ tự mượn sách, suốt một năm nay không ai mượn quyển sách này sau cô Vân. Vậy mẩu giấy này, rất có khả năng là của cô Vân.
Trang nó bị kẹp vào, là bắt đầu một Chương phụ. Cách ứng dụng của Chú thuật vào Y học. Nó liếc mắt đọc khắp một lượt.
Lugen. Chú thuật đánh lừa cơ thể người chết…
- Này!!
Oái!
Đọc tới đoạn rùng rợn này, chợt một tiếng gọi bên tai làm nó giật bắn cả người.
Là bác thủ thư.
- Chìa khóa cháu cần đây.
- Cháu cám ơn bác.
- Này, Văn.
- Dạ?
- Nơi đây là thư viện.
- Vâng? - Ừ thì nơi này đúng là thư viện, có gì mà phải nói. Văn chưa hiểu ý của ông ta.
- Nơi đây chứa hàng nghìn quyển sách.
- Vâng.
- Nếu hàng nghìn quyển sách này đè lên người cháu, cháu có chết không?
- Chắc là có ạ. Sách nặng lắm.
- Sách cũng là tri thức. Đừng để tri thức đè bẹp cháu. Cháu phải là người đứng trên tri thức. Đừng để nó kiểm soát mình.
Cộp!!
Bỗng nhiên một quyển sách từ trên giá rơi đánh cộp xuống sau lưng nó, nó vừa quay lại nhặt quyển sách lên, quay về, đã thấy ông thủ thư không còn ở đó nữa.
Thư viện vắng lặng không một bóng người.Nhà 3E.
Cầm chìa khóa trong tay, vặn đến hơn chục lần, cái khóa mới mở ra được. Bởi chúng đã bị rỉ sét quá lâu rồi.
Văn mở cánh cửa. Nó bước vào.
Tối tăm, bụi bặm.
Không một bóng người.
Chỉ có gián, nhện, chuột.
Nếu có người đi qua nơi này, hẳn dấu vết để lại sẽ rất mới.
Nhưng không có một dấu vết nào.
Cũng phù hợp với những gì nó quan sát. Đã nhiều năm rồi không ai ra vào bằng cửa chính.
Cái cầu thang thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nó sạch sẽ.
Văn ghé mắt nhìn lên cầu thang.
Không có ai.
Nó rón rén bước lên.
Từng bước.
Từng bước.
Nín thở.
Bước cuối cùng.
Không có ai.
Nó leo lên tầng trên, nó mở cánh cửa. Nó thấy cái cửa sổ nhìn sang dãy nhà đối diện, nơi nó vẫn học Đội tuyển.
Đúng là căn phòng này.
Nơi đây chắc chắn có người thường xuyên qua lại.
Nó nhìn chiếc ghế. Đúng là cái ghế vốn không phải ở nơi đó.
Nó thử đặt chiếc ghế vào vị trí mà nó nghĩ sẽ phù hợp với ánh nắng chiếu vào, để tạo ra những vệt bợt.
Cái ghế lúc này được đặt trước một cánh cửa tủ.
Nó mở cánh cửa tủ.
Trong đó chỉ có một tập tài liệu.
Thứ tài liệu viết bằng Cổ ngữ, khiến nó không thể hiểu nổi. Nhưng có một cụm từ mà nó không thể nào bỏ qua.
Lugen.
Một cơn rùng mình chạy khắp người nó.
Nơi đây chính là nơi trú ẩn của kẻ đã giết cô Vân.
Hắn đã đánh chết cô ngay chính nhà riêng của cô, rồi dùng Lugen để điều khiển cô ta đi tới công viên, và đổ tội cho thầy Kiên.
Khu nhà này là do Hắc Long xây dựng.
Kẻ giết người cũng là sát thủ của Hắc Long.
Trần Thịnh với Hắc Long, nghe nói là cùng thuộc Phạm thị.
Trần Thiên Anh, lại là cháu của Trần Thịnh.
Còn Trần Phương Linh, là em họ của Trần Thiên Anh.
Nơi đây không có một chút bằng chứng nào chứng minh trực tiếp Trần Thiên Anh là tội phạm. Mọi mối liên kết chỉ là phán đoán của Văn. Nhưng nếu đợi đến lúc tìm ra bằng chứng, có lẽ không còn kịp nữa.
Bởi hôm nay, đã có những người mà đáng lẽ nó phải thấy mặt, nhưng không thấy.