Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 379: Cánh cổng



Buổi chiều hôm ấy, bà Phương về nhà trong tâm trạng tuyệt vọng.

Bà đã quá sai lầm, quá ngu xuẩn.

Chỉ vì quá mong muốn kiếm tiền cho thằng Thiên Anh đi học, bà đã làm mất hoàn toàn số tiền nó kiếm được, lại còn cầm cả sổ đỏ của gia đình đi cầm cố.

Bà đã bị hai kẻ ác ôn lừa liên tiếp.

Đầu óc bà thực sự trống rỗng.

Bà cảm thấy cuộc sống này chẳng còn lại gì.

Bà có lỗi với thằng Thiên Anh.Chiều tối hôm đó, khi Trần Thái say xỉn trở về nhà như mọi khi, lão thấy một thứ gì treo tòng teng trước mặt mình.

Đó là vợ lão.Trần Thái không biết đã tỉnh cơn say từ bao giờ.

Hay lão vẫn đang say.

Đã mấy tiếng đồng hồ, lão đứng đó, trân trân nhìn xác chết đã lạnh ngắt vẫn treo tòng teng.

Bà ta đã chết từ bao giờ. Còn lão chẳng thể nào di chuyển nổi một phân để hạ bà xuống.

Lão cứ đứng chết lặng ở đó.Trần Thiên Anh chạy về tới nhà. Hắn đứng trước cánh cổng sắt hoen rỉ quen thuộc. Mười bảy năm trời, hắn phải gắn bó với cánh cổng xấu xí này. Cánh cổng của sự nghèo túng, đớn hèn, và đày đọa.

Lần cuối cùng rồi.

Lần cuối cùng ta bước qua cánh cổng này. Và rồi cả gia đình ta sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.

Đó cũng là lúc, trong mơ hồ xa xăm, hay trong một linh cảm mờ mịt nào đó, có tiếng người gọi hắn.

Đừng bước qua cánh cổng này, nếu không đời hắn sẽ mãi mãi không thể quay lại.

Nhưng đó chỉ là một thứ linh cảm huyễn hoặc. Sự háo hức của Thiên Anh ngập lập tức dập tắt nó.

Hắn mở cổng.

- Bố, mẹ! Mình đi thôi! Mình cùng rời khỏi đây nào!Đó cũng là lúc, hắn nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời hắn không thể nào quên.- Thiên… Thiên Anh…

Trần Thái lúc này mới như sực tỉnh. Lão động đậy. Lão khó nhọc quay người. Lão không biết phải đối diện với đứa con trai của mình như thế nào. Ánh mắt của lão chất chứa đầy sự đau khổ của một người bố tồi tệ.

Khó khăn lắm hắn mới đưa đôi mắt của mình lên nhìn con trai.

Thì thứ hắn nhìn thấy, không còn là con trai mình nữa.

Mà là một con quái vật đang chìm trong phẫn nộ và đau đớn.

Thứ tiếp theo Trần Thịnh cảm thấy, chỉ là một nắm tay đấm vào bụng hắn.Một khối thịt 116kg.

Cảm giác thật quen thuộc.

Giống hệt như cái bao cát mà hắn vẫn tập.

Cứ như thể, hắn đã luyện tập cú đấm này bấy lâu nay, chỉ vì khoảnh khắc này.

Nhưng không hề sảng khoái như hắn vẫn từng nghĩ, mà chỉ có sự đau đớn.

Người cha đã đẻ ra hắn, và biến hắn thành như ngày hôm nay. Hắn cảm nhận rõ ràng khoảnh khắc từng nội tạng trong người ông ta bị Quyền Áp đánh nát bét, xương cốt gãy vụn.

Ông ta xoáy tròn trên không trung, rồi ngã xuống như một cái bịch thịt.

Ông ta cố gắng trườn tới, cố vươn tay chạm tới mẹ hắn.

Phập!

Hắn giơ chân giẫm nát bàn tay ấy.

- Đừng động vào mẹ tôi.

Hắn lạnh lùng nhìn con người trợn tròn mắt mà chết đi ấy, không một chút cảm xúc.

Hắn đưa tay đỡ lấy mẹ. Thân thể bà lạnh ngắt. Gương mặt bà đã già nua quá nhiều so với những gì hắn vẫn nhớ về bà.

Từ lúc nào, mẹ đã già như vậy?

Thiên Anh vẫn thường xuyên gặp bà, nhưng hình ảnh về bà mà hắn lưu lại, luôn dừng ở nhiều năm trước, khi bà vẫn còn xinh đẹp, và rạng rỡ.

Khoảnh khắc này, hắn mới bàng hoàng nhận ra những năm tháng qua, mình đã để lỡ mất điều gì. Một cảm giác đau đớn và hụt hẫng, mà không biết làm sao để xoa dịu.

Một mảnh giấy rơi khỏi túi áo bà.

Giấy chứng nhận đầu tư của Hắc Long.

Thiên Anh còn lạ gì mẩu giấy này. Hắn làm việc cho Hắc Long đã bao lâu nay.

Hắc Long. Phan Thành. Trần Thịnh. Giờ thì hai kẻ đó rủ nhau đi trốn. Và Trần Thịnh đã bảo hắn về đón bố mẹ đi cùng.

Hắn nhận ra mình đã ngu xuẩn tới mức nào. Đã bao năm nay, nếu Trần Thịnh quan tâm tới gia đình hắn, tại sao còn phải chờ đợi tới bây giờ?

Tên khốn nạn Trần Thịnh chưa bao giờ coi gia đình hắn là máu mủ. Hắn và Phan Thành dàn xếp toàn bộ vụ việc này, chỉ như một trò cười nhạo cuối cùng để khinh bỉ Trần Thiên Anh. Hai kẻ đó rồi sẽ bỏ trốn khỏi nơi đây, vui vẻ, giàu sang và hạnh phúc.

Còn những người khốn khổ như mẹ hắn, chỉ có thể chết trong khốn khổ.

Giây phút này, Thiên Anh đã bước một bước cuối cùng qua ngưỡng cửa.

Ngưỡng cửa phân tách giữa cuộc sống bình thường mà hắn từng mơ ước, để bước vào con đường đầy bóng tối mịt mù.

Tiếng gọi của Trần Phương Linh lại vang lên nơi xa thẳm, nhưng nó bị nuốt chửng mất, bởi bóng hình chắn trước cánh cửa này.

Bóng hình cô Vân, nay đã bị giòi bọ phân rã hết, chỉ còn bộ xương khô, với đôi mắt trắng đục vẫn còn giương lên nhìn hắn. Bóng hình ma quái ấy giương hai cánh tay ra mời gọi hắn bước vào.

Đó không phải là cô Vân. Đó là bóng hình của Thần Chết, bóng hình của sự nhẫn tâm và điên dại, là sứ giả dẫn hắn vào con đường giết chóc.

Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, hắn đủ sức để vung nắm đấm đấm nát ảo ảnh ma quái ấy, và bước qua.

Trần Thiên Anh bước từng bước qua cánh cửa nhà, qua lối đi nhỏ. Hắn mở cánh cổng sắt đã rỉ. Hắn đóng nó lại.

Lần này đúng là lần cuối cùng. Vì hắn sẽ không bao giờ trở về nơi đây nữa.Phan Văn Dũng phải cố gắng lắm mới thoát khỏi vòng vây của lũ quái vật. Hắn tỉnh dậy sớm hơn tên Hắc Y kia một chút, nên khi tên đó vừa tỉnh, đã bị Phan Văn Dũng tung đòn ám toán.

“Thằng chó Văn chơi ác thật!”

Hắn lại không kìm được thói quen chửi thề. Nói gì thì nói, hắn đã âm thầm bảo vệ thằng nhóc bao lâu nay rồi, nay lại bị nó đánh cho một cú chí mạng như vậy.

Hắn tiếp tục lầm bầm.

Dòng dõi Đế vương, đứa nào đứa nấy đều ích kỉ, chỉ quan tâm tới mục đích của bản thân mà thôi.

Thằng nhóc đó không biết, nó còn toàn mạng tới bây giờ, là do Vương tộc bảo vệ hay sao? Còn dám mở miệng nói không theo phe nào.

Đồ vô ơn.

Phan Văn Dũng không hơi đâu lo chuyện thằng nhóc nữa, dù sao cũng không phải nhiệm vụ của hắn.

Hắn cần đảm bảo an toàn cho Trần Thịnh.

Mà tên này loáng một cái đã đi đâu không thấy.

Lúc này, chợt bộ đàm réo vang.

Là Vũ Minh Kiệt.

- Ám Hành Quân, không cần biết là bọn mi theo lệnh ai, mau mau tới thủ hộ Tòa án thành phố! Nơi đó mới là điểm trọng yếu!

Giọng Vũ Minh Kiệt oang oang. Phan Văn Dũng nheo mắt nhìn hướng đi lúc nãy của Trần Thịnh. Cũng là hướng về tòa án.

Vậy thì chạy tới đó thôi.Trần Thiên Anh guồng chân chạy.

Hắn chạy hết tốc lực.

Mỗi lần có chuyện phải suy nghĩ, hắn lại chạy. Vì chạy là lúc duy nhất để hắn được là chính mình.

Nhưng lần này, hắn chạy là để không phải suy nghĩ gì cả.

Hắn muốn xóa hết những đau đớn trong lòng. Hắn đốt cháy nó bằng một loại sát tâm.

Hắn phải giết hết.

Giết Phan Thành.

Giết Trần Thịnh.

Giết Phạm Viết Phương.

Và đưa Linh rời khỏi nơi đây.

Mưa bắt đầu trở nên nặng hạt.

Và chỉ trong vài giây, cơn mưa ào ào trút xuống Hải Thành.