Leila hẳn cũng để ý tới thái độ của Ruff, cô cũng không muốn đôi co chuyện này. Cô kéo Vân đi theo mình lên một cầu thang. Khu nhà này nhìn ngoài thì xập xệ ẩm thấp, nhưng bên trong vẫn khá đàng hoàng, sạch sẽ. Người Bướm thường không chịu được sự bẩn thỉu tạm bợ. Vân chợt nghĩ Vương Thành Văn có vẻ sẽ thích nghi rất nhanh với chủng người này.
Leila dẫn Vân vào một căn phòng ngủ khá rộng. Nhìn qua cũng thấy được đây là phòng ngủ nữ, nhưng hẳn là ngoài Leila ra, cũng lâu rồi chưa có ai sử dụng. Xét tới việc nơi này có đầy đủ phòng ốc và số lượng giường như hiện tại, đủ thấy rằng căn cứ này được dựng nên không chỉ vì một mục đích ngắn hạn. Cùng với lời Ruff nói hồi nãy, bọn họ đã có căn cứ này được ít nhất là 20 năm rồi, nếu không nói là lâu hơn thế.
Xem ra Người Bướm cũng không chỉ ru rú ở Land De Mutter và phong bế với bên ngoài như Vân vẫn nghĩ. Họ cũng có những căn cứ tình báo thế này ở một nơi xa xôi như Đại Nam. Và đúng là ngoài Land De Mutter, vẫn có những cộng đồng Người Bướm rải rác ở các nơi, nhưng Vân tin rằng 3 người kia cũng giống như Leila, xuất thân từ Land De Mutter và nhận lệnh từ Elena.
Thoáng qua một chút quan sát như vậy, Vân cũng chỉ nghĩ tới vài ý nghĩ như vậy. Chuyện căn cứ này lập ra với mục đích gì, cô cũng không muốn hỏi. Nhưng chuyện về Leila, cô nghĩ mình vẫn có quyền quan tâm đôi chút.
- Em mới tới Sa Li Khan à? - Ngược lại, Leila đã cất tiếng hỏi thăm trước.
- Vâng. Được tầm vài ngày thôi, mà cũng lắm chuyện xảy ra phết. Còn chị thì sao?
- Cũng chưa lâu lắm. Chị tới Viễn Đông cũng được khá lâu rồi, nhưng tới Sa Li Khan này thì cũng mới đây thôi. Nơi chật chội ồn ào thế này kì thực chẳng dễ chịu gì đối với bọn chị, quá ít mùi của thiên nhiên, Ma Thuật cũng loãng nữa.
- Chắc chị có nhiệm vụ quan trọng lắm?
- Em có tò mò không? - Leila bí hiểm cười đáp lời.
- Còn tùy xem nhiệm vụ ấy cần bí mật tới mức nào. Và chị có muốn kể cho em hay không? - Vân đảo mắt ngước lên trần, nhún vai.
- Nhiệm vụ trực tiếp từ Nữ Hoàng. Ngài nhắn rằng cứ tới nơi này, sẽ có người của ta tiếp viện và chỉ dẫn. Ngài nói rằng ở Sa Li Khan có một đồng minh quan trọng đối với Fairy, và chị cần bảo hộ đồng minh ấy trước khi Dooms Day xảy ra. Chỉ có điều chị không nghĩ là em sẽ xuất hiện ở đây.
- Đồng minh? Đồng minh của Fairy? Là ai?
- Điều này thì chị chưa thể tiết lộ được. Hiện nay chị cũng chưa gặp được người đó. Nhưng Elena đã chỉ cho chị phương thức. Còn em thì sao? Em tới Sa Li Khan làm gì? Chị có thể hỗ trợ được gì cho em không?
Vân thả lỏng người, tựa 2 tay xuống mặt nệm, ngước đầu nhìn lên. Cô thoáng suy nghĩ một chút. Leila đối với cô, nói là chị em thân thiết, cũng có thể đúng. Nhưng hiện giờ cô vẫn rõ ràng, Leila ở đây là đại diện cho Cộng đồng Fairy ở Land De Mutter, đại diện cho Elena, tức là cả một thế lực không hề nhỏ bé. Và Nguyễn Hồng Vân cũng hiểu, hoặc cô cố tình không muốn trở thành một phần trong Cộng đồng ấy. Cô có mối ràng buộc cá nhân với Elena, với một số người quen như Leila, nhưng cô vẫn là con người, và có mục đích khác với mục đích của các Fairy.
Thân thiết, nhưng giữ khoảng cách, Vân từ lâu đã xác định rõ quan điểm của mình.
Cũng giống như Leila, tin tưởng chia sẻ cho cô tới một mức nhất định, nhưng vẫn sẽ giữ lấy một phần bí mật.
Leila không phải loại người xảo quyệt. Vân cũng không thích lòng vòng. Họ chỉ đang cẩn thận.
- Em và ba rong ruổi tới Viễn Đông tìm miếng cơm thôi. Cận Tây cũng đã “cày” chán chê rồi, đổi gió một chút. Ông ấy cũng muốn đưa em về thăm nhà. Nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào, cứ dính vào vài rắc rối không cần thiết, ấy thế là thay vì đi về phương Bắc thì lại trôi dạt đến tận vùng cực Nam thế này. Nhưng dù sao thì, đất Sa Li Khan cũng có chút dây mơ rễ má với em…
Nói rồi, Vân lấy ra chiếc điện thoại bất ly thân của mình. Đây là món đồ mà Elena đã đưa cho cô 9 năm về trước, là thứ duy nhất giúp cô kiểm soát được Ma Thuật của bản thân. Và chính Elena đã nói, xuất xứ của nó là từ Sa Li Khan.
- Suốt những năm qua em vẫn tranh thủ mọi lúc mọi nơi để tìm hiểu về cái thiết bị này. Ở Cận Tây vốn không thiếu những trung tâm công nghệ nổi tiếng, cùng những Nhà Sáng Chế giỏi. Em đã hỏi han khắp mọi nơi, tìm đủ mọi cách để phân tích và thử nâng cấp cái của nợ này, nhưng ai ai cũng đều lắc đầu ngao ngán. Họ đều nói rằng thứ thiết bị này không phải hàng đại trà, dù nhìn qua thì tưởng rất đơn giản, nhưng xem xét rồi lại thấy cực kì đau não. Họ bảo hàng của Sa Li Khan thường sẽ đi trước thời đại 5 - 7 năm, nhưng chiếc điện thoại này có khả năng còn tiên tiến hơn nữa. Với lại, cứ như nó được thiết kế cho riêng em vậy.
Vân đưa chiếc điện thoại cho Leila cầm xem. Đã rất nhiều năm rồi không được gặp lại những Người Bướm thân quen tới từ Land De Mutter, chứ đừng nói tới việc gặp lại Elena để mà hỏi cho ra nhẽ. Vì vậy cô cũng muốn thử dò la một lần xem.
May sao, Leila có vẻ biết được điều gì. Cô đứng dậy.
- Đi theo chị.
Nói rồi, cô mở cửa phòng. Cô hơi giật mình vì đứng trước hành lang là Ruff, có vẻ anh ta đang muốn nghe lén. Cô lườm anh ta một cái, khiến anh chàng này cúi đầu bước xuống dưới, rồi vẫy tay với Vân, dẫn cô nàng lên phía tầng trên.
Đi thêm 2 tầng nữa, rồi Leila mở cửa bước vào một căn phòng. Cửa phòng ghi “Không phận sự miễn vào”.
Căn phòng này không quá rộng, la liệt bừa bộn rất nhiều thứ. Cửa sổ phòng thông ra phía ngoài, có một cái ban công nhỏ đã rêu phong. Trên ban công vẫn lơ lửng một tấm bảng “Sửa chữa - Thu mua đồng nát linh kiện - Bán đồ cũ”
Ngồi cặm cụi ở bên chiếc bàn duy nhất trong phòng, là một ông cụ loài người lưng còng đang cặm cụi làm gì đó với các linh kiện máy móc. Mái tóc bạc của ông ta xù lên rồi trổ ra 4 phương 8 hướng như vừa dính phải một vụ nổ.
- Ông Illya Krug. Biết là ông không thích bị làm phiền, nhưng có thứ này tôi nghĩ ông sẽ rất hứng thú.
Ông già nghe thấy cái tên này, hơi giật mình một chút, ngẩng đầu lên, giương cặp mắt tò mò sau lớp kính dày quan sát 2 kẻ mới bước vào.
Leila cứ thế tiến lên, chìa chiếc điện thoại của Vân cho ông ta xem.
- 9 năm về trước, Nữ hoàng Elena của chúng tôi đã có một chuyến trở lại Sa Li Khan để nhờ vả ông, có phải không? Một trong 4 Sáng Chế Gia vĩ đại nhất Sa Li Khan, ông Illya?