Hắn không giỏi nói dối. Lời nói dối của hắn đều luôn dễ bị phát hiện. Hắn hay bị mọi người chê là khờ khạo.
Lão Ngũ năm nay 22 tuổi, bằng tuổi với Bạch Thế Thắng. 16 năm về trước, hắn cùng mẹ phải rời khỏi nơi chốn yên bình mà hắn đã sinh ra và dành cả tuổi thơ tại đó, để bước vào 1 thế giới đầy những nụ cười dối trá.
Phải tới tận khi lớn lên, Lão Ngũ mới hiểu rằng, mẹ con hắn phải lang bạt như vậy, cũng là để che giấu 1 sự dối trá. Có 1 số kẻ sẵn sàng truy lùng và trừ khử bọn họ chỉ vì những bí mật không thể tiết lộ.
Hắn lại chấp nhận 1 sự dối trá khác để giúp mẹ con hắn thoát khỏi cảnh phải lẩn trốn khổ cực ấy, để rồi, hắn đã mất tất cả.
Cuộc đời hắn bị vùi dập bởi vô vàn những lời nói dối trá, những âm mưu thâm độc, những góc khuất xấu xa. Hắn đã không biết cách nào để thoát khỏi cái mê cung dối trá đó. Hắn không thể chịu đựng được thế giới này.
Ấy là lúc, hắn gặp Từ Nghiệp Hoa, và được khai phóng bởi tư tưởng của Phạm Viết Phương.
Nếu không thể chịu đựng được thế giới, hãy thay đổi nó. 1 cá thể nhỏ nhoi sẽ chẳng thể nào thay đổi được thế giới, nhưng nếu cá thể ấy góp đúng vai trò của mình vào 1 Kế hoạch lớn, thì cánh cửa bước vào 1 thế giới mới sẽ mở ra.
Mất tới 5 năm để hắn sẵn sàng lần theo những dấu vết của chuỗi gian dối ấy mà tìm về nơi này, nơi mọi đầu mối của những bí mật quy tụ. Để tìm ra cội nguồn của sự dối trá, và chấm dứt nó.
Hắn cũng giống như Bạch Thế Thắng, đều vô tình là những nạn nhân của thảm kịch 16 năm về trước, khởi đầu từ cái chết đột ngột của Vương Lập Đế, và sau đó là sự ra đời của Thiên Mệnh và cuộc soán ngôi của Vương Vũ Hoành. Những chuỗi sự kiện dối lừa cứ thế tiếp nối nhau, tưởng chừng rời rạc, mà cuối cùng lại xâu chuỗi thành 1 sự thật duy nhất.
Hắn muốn đòi lại thứ thuộc về hắn, thứ sự thật mà thế giới này đã nợ hắn.
Lão Ngũ đứng trước lớp tường đen in chằng chịt những dấu tích đã phai mờ của Đệ Nhị Tháp. Hắn rút từ trong túi ra 1 tấm thẻ.
Tấm thẻ này hắn đã giữ bên mình 5 năm trời. Tấm thẻ căn cước của Liễu Thanh Chân.
Đây là con át chủ bài của Lão Ngũ. Hắn đưa tấm thẻ đặt lên bức tường.
- Cũng mất khá lâu để ngươi leo được tới nơi mà ta đứng.
Liễu Thanh Chân nói mà không cần quay đầu lại. Hắn biết, phía sau hắn, Lão Ngũ đã xuất hiện.
Cả 2 đang đứng trên tầng 100, đỉnh cao nhất của Đệ Nhị Tháp, nhưng không gian nơi đây được thiết lập để trở nên trong suốt, với 4 xung quanh là nền trời đêm, và phía dưới là toàn bộ Sa Li Khan đang sáng rực ánh điện.
Từ phía Ngã Ba Lớn, 1 làn sóng năng lượng quét ngang qua bầu trời. Nó quét tới đâu, toàn bộ ánh điện vụt tắt tới đó. Đợt sóng ấy quét qua cả 2 người, khiến tóc áo bọn họ bay phần phật.
Khi cơn sóng ấy đã bay qua, toàn bộ đèn điện lại sáng bừng trở lại.
- Nhìn thế giới này xem. - Liễu Thanh Chân nói - Thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Những ánh đèn giả dối được thắp lên để thay thế áng sáng mặt trời, chiếu sáng đêm đen. Những sinh vật tìm đủ mọi cách để phá vỡ quy luật đêm ngày, để có thể vui thú hoan lạc nhằm che đậy đi sự sợ hãi khi màn đêm buông xuống. Những sinh vật ấy vẫn tồn tại và hạnh phúc trong sự dối trá do chính chúng tạo ra, bất chấp cho thế giới này đã trải qua bao nhiêu biến cố.
- Ta tới đây để thay đổi điều ấy. - Lão Ngũ trả lời.
- Ta thì lại thích nó. - Liễu Thanh Chân vẫn không quay đầu lại - Thế giới này vận hành nhờ những lời nói dối, cậu bé ạ. Không có những lời nói dối, mọi thứ đều tan rã. Khi tất cả mọi người đều nói dối, thì lời nói dối ấy sẽ là sự thật. Kẻ ngu ngốc nói ra sự thật, sẽ trở thành kẻ nói dối. Đừng coi thường sức mạnh của những lời nói dối, cậu bé ạ. Chỉ cần tất cả mọi người tin vào điều cậu nói, còn quan trọng hay không việc lời nói ấy là thật hay giả? Lời nói dối biến tất cả chúng ta thành những vĩ nhân, thành những kẻ thống trị. “Loài người là sinh vật thượng đẳng nhất”, “Khoa học công nghệ của chúng ta có tiềm năng vô hạn”, “Chỉ cần chúng ta quyết tâm, không có gì là không thể”, blah blah blah. Và thú vị hơn cả, là chính chúng ta rồi cũng sẽ tin vào những lời nói dối của chính mình.
- Ngươi muốn lừa dối toàn bộ thế gian? Kì thực, ấy là ngươi đang tự lừa dối chính mình. Từ những kẻ nông phu đang chật vật kiếm sống qua ngày, cho tới những quý tộc giàu có, tới cả hùng mạnh như Chí Tôn Cường giả. Tất cả các ngươi đều đang lừa dối chính bản thân mình trước tiên.
- Cứ cho là vậy đi. Vậy thì có sao chứ? Kẻ không dám tin vào lời nói dối của chính mình, liệu còn có khả năng để thuyết phục được người khác hay sao?
Lão Ngũ lắc đầu.
- Đó chỉ là 1 lời bao biện. 1 lời bao biện dễ chịu và dễ nghe. Tất cả chúng ta hoàn toàn có thể trở nên trung thực với nhau. Chúng ta có thể trở nên tốt đẹp hơn thế này. Dù rằng đạt được điều đó là vô cùng khó khăn, nhưng không phải là không thể. Chấp nhận thực tại chỉ vì chúng ta bất lực trước nó, là 1 tội ác. Thứ chúng ta cần là 1 người đủ dũng khí để đứng lên cắt đứt chuỗi dối trá liên miên bất tận này.
Lần này, Liễu Thanh Chân quay người lại. Hắn nghiêng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, nhếch miệng hỏi.
- Cậu sẽ là người đó sao?
Lão Ngũ chỉ mỉm cười không đáp. Hắn giơ 2 ngón tay lên tạo dáng 1 khẩu súng, giả bộ bắn thẳng vào đầu đối phương.
Từ phía trên cao, 1 cánh cổng không gian mở ra. Và từ trong cánh cổng ấy, với cây thước trong tay, Vương Thành Văn lao tới chém thẳng xuống Liễu Thanh Chân.