Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 611: Vạn vật



Nơi này là Hư Vô Giới.

Vương Vũ Hoành đã quá quen với các kiểu thế giới tới nỗi, hắn chỉ cần 1 khoảnh khắc là có thể nhận ra bản chất của nơi này.

Không phải là 1 kiểu thế giới như cách mà những Chí Tôn bọn hắn vẫn đang đắm chìm. Đây là 1 thế giới hoàn chỉnh.

Dù rằng nó trống rỗng, nhưng lại vô cùng hoàn chỉnh.

Hắn vẫn có thể hít thở. Hắn vẫn có thể cảm nhận được Linh Khí, dù rằng chúng không hề chuyển động thành dòng, nhưng chúng vẫn tồn tại ở khắp mọi nơi.

Hắn biết rằng mình vẫn đang ở trên trái đất, dù rằng hắn không nhìn thấy mặt đất ở đâu cả. Hắn biết mình đang tồn tại song song cùng với thực tại, hay thậm chí, nơi hắn đang ở chồng chéo lên chính thực tại mà hắn biết.

Đối diện với hắn là kẻ đeo chiếc mặt nạ trắng đen. Man’Noerr. Triệu Khuyết. Con người đầu tiên. Ám Hành Sứ Giả đầu tiên. Hay bất cứ cái tên gì hắn muốn gọi.

Đối phương có vẻ không muốn quá nhiều lời với hắn, hắn cũng không muốn chủ động hỏi. Vì vậy, chẳng ai nói 1 lời, cả 2 lao vào nhau.

Vương Vũ Hoành dùng Bộ Pháp đạp lên không trung lao tới. Nhưng bước chân hắn như lún xuống 1 bãi cát lầy. Ngược lại, Man’Noerr như lướt đi trong không gian, chẳng mấy đã chiếm được vị trí tốt.

Bàn tay ông ta giơ lên thành đao, chém xuống1 đường cắt đôi không gian. Nhát chém này chém xuống người Vương Vũ Hoành, mang theo đó 1 nguồn sức mạnh sơ khai thô ráp và mãnh liệt.

Vũ Hoành giơ bàn tay lên chống đỡ, Khí lực ào ạt tuôn ra kháng cự lấy. Nhưng Khí lực vừa tràn ra tới bên ngoài, giống như bị chậm đi không biết bao nhiêu lần, uy lực cũng vì đó mà giảm hẳn xuống. Bàn tay hắn bị đẩy xuống, khiến hắn phải giơ nốt bàn tay còn lại lên, rồi sau đó cả người hắn khụy xuống.

Cuối cùng, khi ngay cả sức lực toàn thân cũng không thể kháng cự, hắn bị chém bay xuống phía sâu bên dưới. Càng rơi xuống càng sâu, hắn càng cảm thấy lượng Khí lực xung quanh càng dày đặc. Lớp Khí lực này có mật độ phân bố quá cao và lại hoàn toàn tĩnh lặng, như 1 biển cát. Hắn là thực thể duy nhất cử động trong thế giới này, và những cử động của hắn cứ tan biến vào khoảng không.

Đối phương lại từ trên cao lao người xuống dưới, như 1 con cá bơi trong biển cả. Thân người hắn xoay tròn tạo nên 1 vòng xoáy trắng đen, cuốn theo đó là kình phong cuồng bạo kéo tới. Giây phút này, trong mắt Vương Vũ Hoành, chỉ thấy cả thế gian đã biến thành 1 vòng xoáy.

Hắn vung quyền đấm thẳng vào tâm lốc xoáy ấy. Khí lực cuồn cuộn trong cơ thể theo những đường kinh mạch mà tuôn vào nắm đấm, tương hỗ với Khí lực bên ngoài, nén ép lại tạo nên 1 luồng năng lượng tinh thuần tới cực hạn. Luồng năng lượng ấy tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

Bá Vương Quyền!

Bá Vương Quyền mang theo Khí lực mênh mang ồ ạt đánh tới, nào ngờ giống như tung nắm đấm đấm xuống mặt nước, luồng Khí lực ấy chỉ đi được vài mét là đã bị tan biến dần vào biển Khí lực mênh mông, không còn chút tác dụng. Màu vàng rực của Hoàng Kim Chân Khí hòa tan dần vào màu trắng bao la bất tận, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Cơn bão lốc của Man’Noerr vẫn ào ào cuốn tới, như 1 mũi khoan khổng lồ nghiền nát không gian. Mũi khoan ấy tàn bạo cuốn qua Vương Vũ Hoành, kẻ đã bị sa lầy trong bể Khí lực đặc sệt không có đường tránh né, khiến hắn cảm thấy toàn thân bị nghiền áp như hàng ngàn con gấu đang ra sức bóp nát mình.

Hắn văng đi rất xa, rất xa. Huyết quản trong người hắn sôi trào. Chí Tôn Hộ Giáp nứt vỡ những đường lớn. Khí lực bên ngoài luồn lách qua những khe nứt ấy siết chặt cơ thể hắn.

Kẻ địch vẫn như 1 tia chớp đen thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian trắng xóa. Vương Vũ Hoành thậm chí còn không thể dùng Nhãn lực bắt kịp đối thủ. Hắn chỉ nhận thấy, mỗi bước nhảy của đối phương đều chỉ xảy ra trong 1 khoảnh khắc rất ngắn, trước khi hắn biến mất hoàn toàn vào không gian, rồi lại hiện hình ở 1 nơi cách đó rất xa.

- Có những điều không hề được ghi chép ở bất kì đâu, dù có là ở Đại Thư viện đi chăng nữa.

Khi bóng đen ấy xuất hiện, Vương Vũ Hoành đã thấy trước mắt mình là gương mặt chia làm 2 nửa, nhưng biểu cảm vô tình lạnh lẽo. 2 bên mặt không khóc cũng không cười.

Cố hết sức vặn người, tung ra 1 cước nhắm thẳng vào gương mặt ấy, hắn chỉ thấy mình đá tan 1 ảo ảnh.

Bên hông hắn, 1 ảo ảnh khác lại xuất hiện.

Vương Vũ Hoành mặc kệ ảo ảnh bên hông ấy. Hắn theo cảm nhận của mình mà hướng về 1 luồng Khí lực mênh mông ở hướng ngược lại, xuất quyền đánh tới. Lần này Khí lực không bộc phát ra ngoài, mà giữ lấy bên trong cơ thể, chỉ phát lực ở điểm tiếp xúc của nắm đấm.

Nhưng nơi nắm đấm ấy đấm tới, lại chính là… ngực của hắn!

Kẻ đối diện với hắn, lại là chính hắn.

Vương Vũ Hoành cảm nhận rõ ràng quyền áp của bản thân vang dội vào chính lồng ngực mình, phá tan Chí Tôn Hộ Giáp, rồi đẩy hắn bay về phía sau.

Ngay sau đó, là 1 bóng đen chập chờn xuất hiện bên hắn, cùng giọng nói thầm thì bên tai:

- Ảo ảnh, không chỉ là những ấn tượng sai lầm. Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi đang nhìn bằng đôi mắt của ngươi sao?

Vương Vũ Hoành ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn vừa nhìn bằng đôi mắt của Man’Noerr, và nhìn thấy chính bản thân hắn. Nhưng cú đấm của hắn, thực ra lại là cú đấm của Man’Noerr?

- Hậu duệ của Rồng, chỉ tới vậy thôi sao?

1 cú đấm thúc thẳng vào hông hắn, mang theo đó luồng sức mạnh cuồng bạo sơ khai, đánh cho Vương Vũ Hoành quặn thắt người đau đớn.

Ngay khi đang bị đánh bay đi, hắn vẫn cố đưa mắt dõi theo đối thủ, nhưng chỉ thấy Man’Noerr cuốn chiếc áo choàng đen xung quanh người, rồi sau đó toàn bộ tấm choàng đen ấy cũng tan biến vào hư không.

Vương Vũ Hoành mặc kệ đối thủ lại biến đi đâu. Hắn vẫn vung quyền đấm thẳng về phía mà đối phương vừa biến mất. Nắm đấm hướng về phía trước, nhưng Khí lực lại chảy ngược trong cơ thể về phía sau.

Sau lưng hắn, 13 vòng tròn Trận Pháp rực sáng. Từ 13 vòng tròn ấy, 13 con rồng vàng cuộn cuộn hóa hình thành thực thể, cuốn lấy nhau mà bay ra. Long Khí rực rỡ chiếu sáng của 1 vùng trời, soi rọi lấy bóng đen đột ngột xuất hiện giữa không trung.

Bóng đen ấy bị 13 con rồng vàng soi chiếu, không thể nào di chuyển hay kháng cự, cũng chẳng còn ảo giác nào xuất hiện.

Long Huyết Ngục!

Vương Vũ Hoành sau khi đã khóa chặt đối thủ, bất ngờ quay người lại. Hắn giơ tay trái túm về phía 13 con rồng, biến chúng thành 1 cây cung lớn. Bàn tay phải hắn xòe ra 1 viên đá vàng rực, kéo nó về phía sau. Tay hắn kéo đến đâu, viên đá hóa thành 1 mũi tên dài tới đó.

Tiếng rồng gầm cao vút vang lên khắp 8 phương, làm rung chuyển cả Hư Vô Giới.

Âm Dương Hoàng Long Tiễn!

Mũi tên bắn thẳng về phía trước, xuyên phá lớp Khí lực dày đặc, cuốn theo đó 2 vệt xoáy rất mảnh tạo nên hình Âm Dương. 2 vệt xoáy ấy xoay tròn xung quanh mũi tên, tốc độ càng lúc càng nhanh dần, tới khi chúng làm cho Khí lực xung quanh phải bốc cháy.

Mũi tên ấy kéo theo 2 vệt lửa ấy lao thẳng về phía Man’Noerr. Chỉ thấy ông ta giơ lên bàn tay phải đón lấy mũi tên.

Vòng xoáy điên cuồng quay phía trước bàn tay ông ta, biến thành 1 dấu ấn Âm Dương vàng rực in giữa nền trời.

Ngay lúc này, Vương Vũ Hoành rút thanh kiếm Trảm Không chĩa thẳng về phía trước. Sau lưng hắn, 2 đôi cánh rồng hóa từ Long Khí mà thành, chúng vỗ 1 cái thật mạnh, đưa hắn bay tới trước. Cả người hắn như hóa thành 1 bàn tay của Rồng đang vung 1 trảo vỗ tới, mà Trảm Không là 1 chiếc vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào trung tâm của Âm Dương Ấn.

Lực công phá này đẩy lùi Man’Noerr về phía sau, không cách nào chống cự.

Toàn bộ không gian cũng như đang nứt vỡ dưới sức mạnh của Vương Vũ Hoành.

- Đây là sức mạnh của Chí Tôn Cường giả thời đương đại sao? - Man’Noerr cất tiếng - Cũng… không tệ.

- Nhân loại luôn luôn tiến bộ. - Vương Vũ Hoành trả lời - Thời đại của ngươi đã qua rồi, Man’Noerr.

- Vậy… Thứ cảnh giới vượt khỏi sự nhận thức của nhân loại thì sao?

Từ trong lòng bàn tay của Man’Noerr, 1 luồng Khí lực hỗn loạn điên cuồng vốn chưa hề tồn tại trong Hư Vô Giới đột nhiên xuất hiện. Dù chỉ là 1 luồng Khí lực rất nhỏ, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh lặng của thế giới này. 2 loại Khí lực va chạm vào nhau, tạo nên thứ xung đột khủng khiếp có tính dây chuyền, ngay lập tức tạo ra 1 luồng năng lượng khổng lồ.

Từ nguồn năng lượng ấy, 1 chiếc mặt cười xuất hiện ngay trước Âm Dương Ấn, rồi từ phía sau nó nổ bung ra muôn vàn hình thù, mà trong khoảnh khắc Vương Vũ Hoành cũng không thể nhận ra toàn bộ. Hắn chẳng còn có thể “nhìn” bằng mắt, “nghe” bằng tai, “ngửi” bằng mũi, mà thứ đọng lại duy nhất trong não bộ hắn chỉ có 1 ấn tượng. 1 sự cảm nhận đơn thuần.

Hắn cảm nhận thấy, trước mắt hắn là cả 1 thế giới xuất hiện. 1 thế giới với vô vàn sắc màu, âm thanh, hình thù, hương vị. Hắn nhìn thấy vạn vật xuất hiện sau gương mặt cười kia.

Sâm La Vạn Tượng.

Gương mặt cười, rồi vạn vật phía sau nó, chỉ xuất hiện trong 1 khoảnh khắc nhỏ tới mức không biết phải dùng đơn vị thời gian nào để đo lường, rồi đột ngột phát nổ.

Vụ nổ ấy phá tan Âm Dương Ấn, rồi bằng 1 thứ sức mạnh hỗn loạn khủng khiếp hơn bất cứ thứ sức mạnh nào trên đời, nuốt chửng lấy Vương Vũ Hoành.