Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 623: Kiến Giả



Đức cắn răng chạy theo Nguyễn Mạnh tới chân tòa tháp.

- Nhảy vào đó đi!

- Nhưng còn thẻ… - Đức sống ở Sa Li Khan đã lâu. Hắn biết để bước vào Đệ Nhị Tháp cần tới thẻ căn cước. Rồi hắn chợt nhớ ra mình vẫn còn chiếc thẻ lấy từ người Vương Thành Văn.

Lão Bạch không muốn tốn thời gian. Lão túm lấy người hắn, ném thẳng vào bức tường tòa tháp.

Sau cái cảm giác hốt hoảng đột ngột, Đức cảm thấy mình như bay qua 1 làn nước mát lạnh. Tới khi cơ thể chạm xuống đất, hắn thấy mình đã ở trong 1 không gian rộng lớn.

Nơi đây rộng lớn tới mức không nhìn thấy biên giới, và gần như trống rỗng.

Ở xa xa phía đường chân trời, chỉ có 1 cánh cửa.

Đức bước vài bước hướng về phía cánh cửa đó.

- Ngươi sẽ không bao giờ tới được nơi ấy đâu.

Giọng của Nguyễn Bạch vang lên khiến hắn giật mình. Quay lại đã thấy lão ở phía sau mình.

- Đây là đâu? – Đức hỏi – Và ông là ai? Ông rốt cuộc là ai?

- Ta chỉ là 1 runner rong ruổi khắp thế giới này mà thôi. Còn nơi đây là tầng thấp nhất của Hắc Tháp. Của cả 3 tòa tháp.

- Tôi chưa từng nghe nói về 1 nơi thế này – Đức đưa mắt nhìn quanh – Ông đã từng tới đây rồi sao?

- Đây là lần đầu tiên. – Nguyễn Bạch cũng đưa mắt nhìn quanh, không phải nhìn kiểu dáo dác ngây ngô như Đức, mà bằng ánh mắt quan sát của 1 người lão luyện. Hắn khẽ nheo mày – Nhưng nơi này có vẻ không giống như trong mô tả lắm.

- Mô tả? Của ai?

- Một người quen.

Hà Minh Đức lặng lẽ quan sát người đàn ông ngũ tuần trước mắt. Ăn mặc xuề xòa thậm chí là luộm thuộm. Râu ria cạo lởm chởm. Mái tóc đã điểm bạc. Gương mặt phong sương, cứng rắn và kiên quyết, nhưng lại hòa cùng sự láu cá, lừa lọc và tráo trở. Đôi mắt sáng nhưng vẫn hằn lên nét mệt mỏi, như 1 người lãng khách mòn mỏi tìm kiếm 1 thứ gì trên con đường vô định.

Hắn đã lăn lộn qua nhiều sòng bạc và chợ giời. Hắn đã quen với nét mặt của những con bạc. Hắn biết rằng người đứng trước mắt mình cũng là 1 con bạc. Là 1 kẻ sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ để đạt được mục đích của mình.

Tự nhiên, cái nhìn của thằng nhóc khiến Nguyễn Bạch cực kì khó chịu. Hắn ghét cái cảm giác bị soi thấu tâm can này. Ánh mắt này thực sự rất quen thuộc.

Hắn cũng không bất ngờ. Ánh mắt là thứ có thể di truyền được đấy.

- Nhóc con, lùi lại 1 chút. – Hắn nói với thằng nhóc.

- Đừng gọi tôi là thằng nhóc.

- Được rồi. Cứ lùi xa khỏi ta 1 chút. Khoảng 5m là ok. Đừng có giật mình nhé.

Nói rồi, hắn nghiêm mặt lại nhìn về phía cánh cửa xa vời phía chân trời. 1 sự háo hức rạo rực chảy trong mạch máu hắn. 1 ngọn lửa từ bao lâu vốn đã nguội lạnh, nay lại rừng rực bốc lên.

Cuộc hành trình dài vô vọng của hắn, cũng chỉ là để tới được nơi đây.

Vì người phụ nữ hắn yêu thương, hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả…

Nguyễn Bạch giơ bàn tay về phía trước. Trong lòng bàn tay ấy như ẩn chứa vạn vật.

Hắn hướng xuống phía dưới, ấn thẳng bàn tay ấy xuống vỗ mạnh lên mặt đất.

Sâm La Vạn Tượng! Chỉ 1 khoảnh khắc, mặt đất tuôn trào lên vô vàn những hình thù kì quái khiến Đức giật mình tới suýt hét lên.

Vô vàn những hình ảnh ấy bùng lên rồi lại thu về mặt đất chỉ trong 1 khoảnh khắc. Từ nơi bàn tay Nguyễn Bạch đặt lên mặt đất, xuất hiện 1 đường thẳng kéo dài tới cánh cửa phía xa.

Toàn bộ không gian nơi đây rung chuyển. Cánh cửa kia cũng rung động. Từ trên đỉnh cánh cửa, lại 1 vết nứt kéo thẳng lên bầu trời.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ nơi đây như bị chia đôi bởi 1 vết nứt.

- Mở ra!!!! – Nguyễn Bạch trợn mắt quát lên.

Cánh cửa càng rung động mạnh hơn. Không gian như bị Nguyễn Bạch dùng sức mà xé ra làm 2.

- Mở!!!!!!! – Nguyễn Bạch gần như gầm lên. Nét mặt hắn chưa bao giờ nghiêm túc, quyết liệt, và giận dữ như vậy.

Cánh cửa vẫn không ngừng rung lắc. Nhưng 2 cánh cửa cổ xưa vẫn hoàn toàn khép kín.

- Cẩn thận phía trên!

Khi tiếng của Đức vang lên, thì Nguyễn Bạch cũng giật mình nhảy lùi lại.

Từ trên bầu trời vô tận, vết nứt kia bị xé toang ra. Từ đó xuất hiện 1 sinh vật to lớn nhảy xuống, suýt chút nữa đã đè chết Nguyễn Bạch nếu hắn không phản xạ kịp.

Đức cũng bị dư chấn từ cú nhảy này mà văng về phía sau. Hắn vốn dĩ đâu có nhiều chiến lực gì cho cam.

Khi hắn đưa mắt nhìn lên, phía sau bóng lưng của Nguyễn Bạch là 1 con khỉ khổng lồ.

Con khỉ ấy cao ít nhất tới 4m, bộ lông xám xù xì xơ xác. Vài sợi lông lơ thơ trên cái đầu bóng nhẵn, đặt bên trên 1 gương mặt nhăn nheo và già nua. Bàn tay gân guốc chứa đầy những vết sẹo đang cầm lấy 1 cuốn sách lớn cũng cổ xưa không kém gì bản thân kẻ cầm nó.

Đôi mắt nó sáng quắc mà trầm tĩnh, với 6 con ngươi mỗi bên, lặng lẽ nhìn xuống 2 kẻ phàm tục.

“3000 năm có lẻ, kẻ to gan lớn mật xâm phạm nơi đây, lại vẫn là những hậu duệ của Man’Noerr”

Âm thanh đều đều vang vọng khắp đất trời. Con khỉ vẫn không bày tỏ bất kì cảm xúc gì, chỉ mở quyển sách trên tay ra, mút mút lấy ngón tay, rồi viết thứ gì đó vào quyển sách.