“Ta đây. Khổ quá. Nghe tiếng ngươi rất rõ, không cần gào lên như vậy”
Tiếng Kwaruh mệt mỏi vang lên.
“Chuyện lần này nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ”. Hà Chí Thương lên tiếng.
“Vẫn chưa liên lạc được với Hoành-kun à?”, Sasaki hỏi.
“Không. Lúc nãy còn có chút động tĩnh. Sau đó thì mất hút luôn”, Kwaruh nói.
“Hắn không thể thoát ra như hồi trước bị nhốt trong Thế giới của Kwaruh à?”, Hà Chí Thương hỏi.
“Sợ là không. Lần đó ta chỉ nhốt nhận thức của hắn vào thế giới do mình kiến tạo nên mà thôi. Hư Vô Giới là 1 thế giới tuy nói trống rỗng, nhưng tồn tại hệ thống quy tắc hoàn thiện hơn thế giới của ta rất rất nhiều lần”, Kwaruh trả lời “Hơn nữa, lần này hắn không có 1 mối liên hệ nào với thế giới thực để có thể tìm đường trở về cả”.
“Nếu không có Tiểu Vương ở đây, thì cứ chiếu theo bản cam kết chung mà triển khai thôi nhỉ?”, Mãi giờ mới thấy Edward lên tiếng.
“Há? Ed-kun? Ngươi mà cũng nhớ tới bản cam kết chung cơ à?”, Sasaki kinh hãi thốt lên.
“Khửa khửa, tên này chỉ giả ngu giả ngốc khi phải bỏ công bỏ sức mà không thu vể được gì thôi. Cứ có liên quan tới lợi ích là hắn tỉnh táo lạ thường”, Hà Chí Thương cười.
“Tại ta thấy trong trường hợp này làm vậy là khá hợp lí”, Edward giải thích.
“Mệt các ngươi quá. Cứ y tiền lệ mà triển khai thôi”, Kwaruh mệt mỏi chốt lại vấn đề.
Ngay khi làn sóng trắng kì bí quét qua toàn bộ bề mặt quả đất này, chỉ tích tắc sau đó nó đã tan biến. Ấy thế mà người ta cứ cảm thấy như đã có cả 1 kỉ nguyên trôi qua, như thế 1 khoảng trống thời gian đã lướt qua cuộc đời họ.
Chẳng lâu sau đó, có lẽ chỉ tầm nửa tiếng đồng hồ, trên bầu trời Sa Li Khan xuất hiện 3 luồng uy áp khủng khiếp.
Đầu tiên, người ta thấy từ phương Bắc, hàng ngàn luồng cuồng phong sắc bén như những thanh kiếm vô hình xé gió lao tới, rồi cuộn lại thành 1 thanh trường kiếm khổng lồ án ngự giữa không trung.
Người dân Sa Li Khan còn chưa hết kinh hoàng vì biến cố vừa xảy ra trong thung lũng, đã lại 1 phen thất kinh.
-Vạn Kiếm Quy Tông? Cảnh giới này... chỉ có thể là Phân thân ở Kim Hành Kinh của Bắc Hoàng Hà Chí Thương!
Ngự trên chuôi kiếm khổng lồ kia, khoanh tay hỡ hững đón gió Nam, mái tóc dài phất phơ, tà áo bay phần phật, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn xuống vùng đất bên dưới, không ai khác là Hà Chí Thương.
Chẳng mấy chốc, từ đường chân trời phía Tây, người ta nghe thấy tiếng hò reo đầy man rợ của 1 bầy quỷ khổng lồ, tiếng rít vang thấu trời xanh. Từ nơi đó vươn lên 1 đám mây đen ngòm ùn ùn kéo tới, mà càng nhìn gần càng thấy đám mây ấy lóc ngóc lổm ngổm những cánh tay, những bàn chân ghê guốc kinh tởm.
Đó vốn chẳng phải là 1 đám mây, mà là 1 bầy quỷ đang diễu hành.
Dẫn đầu bầy quỷ ấy, 1 người đàn ông đã luống tuổi, nhưng dáng đi vẫn rất khoan thai phong độ, với mái tóc vàng buộc cao và gương mặt thanh lịch cao quý đang thổi 1 cây sáo.
Từ xa nhìn lại, khung cảnh ấy giống như 1 bức tranh kinh dị mà đầy sức mị hoặc khó hiểu.
-Bách Quỷ Dạ Hành? Đó là ngài Edward Kaiser?
Tang tang tịch tịch tang.
Tiếng đàn Samisen ngân lên át đi tiếng gào rú của bầy quỷ. Tiếng đàn ấy khiến tất cả mọi người phải ngẩng đầu nhìn về hướng Đông, ngay phương hướng của mặt trời đang mọc. In trên quầng sáng rực rỡ của mặt trời, là 1 bóng đen hình người đang xòe 1 đôi cánh to lớn.
Bóng đen ấy bất chợt tan ra thành 1 bầy quạ đen lớn vỗ cánh bay tới, rồi lại tụ lại với nhau trên đỉnh trời. Chúng lại biến thành 1 con Thiên Cẩu đầy hung dữ. Con Thiên Cẩu xòe cặp cánh khổng lồ mà vỗ những cái vỗ mạnh mẽ giữa không trung, sau đó lao đầu thẳng xuống phía dưới.
Ngay khi còn cách đỉnh của 3 tòa Hắc Tháp khoảng vài trăm mét độ cao, nó đột ngột dừng lại. Đàn quạ đen lại xáo xác bay lên không trung. Con Thiên Cẩu cũng không còn nguyên dạng, mà hiện ra thân hình nhỏ nhắn mảnh mai như 1 thiếu niên. Thân hình ấy xách theo 1 cây kiếm dài, đeo lệch bên đầu 1 chiếc mặt nạ.
Thiếu niên ấy đưa mắt nhìn 2 kẻ cũng vừa mới tới. Cả 3 người họ tạo thành 1 thế đứng tam giác, vừa hay lại trung khớp với vị trí của 3 tòa Hắc Tháp.
-Hội ngộ trong thực tại, đúng là hiếm có cơ hội nhỉ? – Hắn cười cười nói với Hà Chí Thương và Edward – Các ngươi quả thực đều trưởng thành hơn trước nhiều.
-Còn ngươi thì vẫn giữ mãi cái vẻ ngoài lừa tình đó, lão già – Hà Chí Thương vẫn khoanh tay, mỉm cười đáp lại.
-2 ngươi, có mồi lửa không? Cho xin 1 ít? – Edward Kaiser chìa điếu xì gà ra, vô tư hỏi.
Giờ phút này, đừng nói Sa Li Khan, mà cả thế giới đều đang sửng sốt không biết chuyện gì đang xảy ra.
3 Chí Tôn Cường giả đột ngột xuất hiện trên đất Đại Nam, là sự kiện gì? Bởi nếu không phải là 1 sự kiện ngoại giao cực kì đặc biệt, thì động thái này hoàn toàn có thể dẫn phát chiến tranh.
Còn Vương Vũ Hoành đâu? Mọi người ngay sau đó nghĩ tới điều này. 3 Chí Tôn Cường giả xuất hiện trên đất của hắn, tại sao mãi vẫn chưa thấy hắn ra mặt?
Còn triều đình Đại Nam, còn Vương tộc nữa, bọn họ đang làm gì?
-Alo?
-Quang đúng không?
-Vâng, con đây thưa mẹ.
Vương Minh Quang khá giật mình khi thấy mẹ hắn gọi. Thú thực thì... 2 mẹ con họ rất ít trao đổi với nhau, kể cả là về công việc, đừng nói tới hỏi han hay tâm sự.
-Vẫn ở Sa Li Khan à?
-Con đang rời khỏi đó.
-Vậy thì tốt.
-Có chuyện gì vậy... thưa mẹ?
-Nghe này, cứ tập trung vào thứ mày đang tìm kiếm. Thời gian tới, cho dù có xảy ra bất cứ điều gì tại Đại Nam, cũng đừng quay đầu lại, nhớ chưa?
-Chuyện gì là chuyện gì mới được chứ?
-Có thể sẽ có rất nhiều chuyện phức tạp xảy ra. Mày sẽ sớm biết thôi. Nhưng yên tâm, mẹ mày sẽ không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát đâu.
-Nghiêm trọng tới vậy ư – Quang đưa mắt nhìn Illya Krug. Ông ta cũng đang chăm chú quan sát hắn. – Chẳng phải những lúc này con cần có mặt sao? Dù ít dù nhiều con cũng là Ám Hành Sứ Giả...
-Vì mày là Ám Hành Sứ Giả, nên mày càng không thể quay đầu lại.
Câu nói này khiến Quang im lặng không biết nói gì thêm. Căn phòng vẫn lắc lư theo nhịp sóng.
-Nghe này – Đầu dây bên kia tiếp tục – Đối với mày Đại Nam là cái gì? Thế giới này là cái gì? Ám Hành Sứ Giả là cái gì? Mẹ biết từ nhỏ tới giờ mẹ đã bắt ép mày phải làm nhiều thứ mà mày không muốn.
-Đâu có...
-Nhưng có những thứ mày phải tự tìm kiếm. Mẹ biết mày còn rất nhiều điều chưa quyết trong lòng. Nên hãy cứ tìm kiếm chúng đi. Tới khi nào đã xác định được đất nước này, gia tộc này đối với mày ra sao, thì lúc ấy quay lại cũng chưa muộn. Chuyện ở nơi đây cứ để mẹ mày lo, được chứ?
-Mẹ nhắm lo nổi không?
-Mày quên tao là ai à? Địa Long Nữ Chúa đó.
Cụp.
Đầu dây bên kia cứ vậy mà cúp máy.
Quang trầm ngâm nhìn cái điện thoại. Hắn quay lại vỗ vỗ lên chiếc thùng thép chứa vũ khí mà hắn đã xách theo khi nhảy xuống biển. Hắn đưa những ngón tay sờ sờ lên con chữ khắc mờ trên đó.
Oath. Thệ Ước.
Hắn quay qua nhìn Illya Krug.
-Ai là người có quyền to nhất trên con tàu này nhỉ? Ông dẫn tôi đi gặp hắn được không?