Tiểu Xí kì thực chỉ đoán đúng 1 phần câu chuyện. Hắn chỉ nghĩ rằng các cậu ấm cô chiêu này hài lòng với chặng khảo thí thấp nhất là vì không có hứng thú tranh đấu. Nếu hắn biết được sự thật đằng sau, có lẽ sẽ thấy tổn thương ghê gớm hơn bây giờ nhiều.
Cả 3 đứa Vương Thành Văn, Nguyễn Hồng Vân, Nguyễn Thanh Phong, từng đứa đều đã được Đường Thái Nguyên an bài đâu vào đấy.
-Năm nay khảo thí tệ hơn hẳn mọi năm - Chấm dứt thời gian khảo nghiệm, Đường Thái Nguyên dẫn 1 số đệ tử môn phái đi nghiệm thu kết quả. Vì tình hình bết bát theo từng năm mà năm nay Định Chế sử dụng khi khảo hạch đã được nới lỏng xuống mức kỉ lục, hay nói cách khác là hạ độ khó xuống mức gần như không thể chấp nhận - 812 mống tham gia, 214 mạng vượt qua khảo thí, 37 người vượt được qua 2 chặng trở lên, và... không 1 ai xông được tới Thập Đại Vị!
Chất lượng tuyển sinh ngày càng đi xuống, lão cũng chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Độ hot của Tiên Đạo giờ đã không còn như xưa. Đường tìm Đạo vừa dài vừa gian khổ, ẩn chứa trong đó lại là nhiều triết lý sâu xa, vốn khó mà hấp dẫn con người ta trong thời đại này. Thứ mà phần đông con người mong muốn, là những lợi danh ngay tức khắc, là quả ngọt không cần gieo trồng, là tiền tài trước mắt. Tu Tiên, đúng là cũng có thể mang lại những điều ấy, nhưng ngay từ đầu tiền tài danh vọng đã là những hứa hẹn xa vời, hiện thực ập vào mặt những môn sinh lại là những ngày tháng tu luyện gian khổ và những đạo lý mơ hồ.
Không có Ngộ Tính, sao có thể Cầu Đạo? Nhưng không thu hút thật nhiều môn sinh, làm sao phát hiện được ra kẻ có Ngộ Tính? Mà muốn thu hút thật nhiều môn sinh, lại phải hấp dẫn bọn họ bằng những lời hứa trần tục về danh lợi, tiền tài. Mà tiền tài danh lợi, chưa bao giờ nên là mục đích của kẻ Cầu Đạo.
Cứ 1 vòng luẩn quẩn như vậy. Mà ngay cả những bậc Đại Tiên trong giới tu luyện, chẳng phải cũng đã từ lâu mờ mắt về tiền tài danh vọng mà quên mất cái gì là Đạo hay sao?
Thời đại thay đổi, làm con người thay đổi. Hay là chính con người đã làm thay đổi thời đại? Hoàn cảnh khác nhau, bản chất khác nhau, nhưng giới Tu Tiên lại lâm vào 1 tình cảnh tương tự như Hiệp hội Khoa học trên thế giới, phải vượt trên trần tục, hay quy thuận theo trần tục?
-Khảo hạch đã kết thúc! – Giọng nói của Đường Thái Nguyên vang vọng khắp mọi ngóc ngách Trúc Sơn – Những ai đã vượt qua khảo hạch, đủ tư cách trở thành đệ tử Trúc Sơn Phái, được phát ấn kí nhận diện, từ nay về sau có thể thoải mái đi lại bên trong Định Chế. Những ai chưa thể vượt qua, bản phái sẽ sắp xếp đưa các ngươi trở về bến xe gần nhất, cố gắng tiếp tục tu luyện chờ cơ hội kế tiếp.
Nếu là xưa kia, thời đỉnh cao hưng thịnh của môn phái, làm gì có cái chuyện “cố gắng tiếp tục tu luyện chờ cơ hội kế tiếp”? Kẻ này bị loại là kẻ khác chen lên, nườm nượp không dứt. Có may mắn được tham gia khảo hạch, thất bại rồi, còn có thể xếp hàng chờ tới “lần sau” hay sao? Có chờ đến hết kiếp người cũng chưa chắc đến lượt.
Đương nhiên, ngoài những thí sinh vượt qua khảo hạch, Trúc Sơn Phái vẫn sẽ còn tiếp nhận những môn sinh được “đề xuất liên thông” từ các môn phái nhỏ hơn trong vùng. Những người này tuy cũng có chút năng lực, nhưng chưa đáng để Đường Thái Nguyên phải để tâm.
Chuyến này hớt được 3 đứa siêu tiềm năng kia, lão vẫn mong chờ có thể tìm ra 1 kẻ nào đó gần gần mức độ ấy, mà rốt cuộc vẫn không thể.
-Các vị Đường chủ, nếu cảm thấy ưng ý môn sinh nào, có thể đặc cách thu nhận. Còn lại các môn sinh nào vượt tới chặng nào, có thể xin vào Đường tương đương hoặc thấp hơn. Sẽ có người hướng dẫn các ngươi làm đơn nguyện vọng. Còn lại những ai đã đạt tới Chặng đầu, đều sẽ vào Tạp Vụ Đường.
Từ trên đỉnh núi, thần thức của 33 vị Đường chủ Trúc Sơn Phái nhàn nhạt tỏa xuống, hỡ hững quét qua 214 môn sinh đang đứng xếp hàng hồi hộp chờ đợi.
Rốt cuộc, chẳng có ai lên tiếng. 33 đạo thần thức cứ như vậy biến mất. Xem ra đợt khảo thí này quả thực chẳng có thí sinh nào khiến họ để ý. Chưa kể các vị tới xem khảo hạch cũng không phải toàn tâm toàn ý như Đường Thái Nguyên, quan sát qua loa lấy lệ cho xong việc.
Các môn sinh thì có vẻ thất vọng ra mặt. Ngoại trừ những người ưu tú đạt tới các chặng cao, đám còn lại miễn cưỡng đủ tư cách xem ra không thể thoát kiếp Tạp vụ.
-37 người đạt được từ Chặng 2 trở lên, theo các đạo đồng đây mà tới nơi làm thủ tục. 177 người còn lại, xếp hàng chờ Trương Đường Chủ tới tiếp quản. Còn 2 người này, ta thấy cũng có chút tư chất, theo ta phân phó!
-Ồ!???
Lời của Đường Thái Nguyên khiến tất cả môn sinh đang xếp hàng sửng sốt. 33 vị Đường chủ không ai để bọn họ vào mắt, đường đường là Đệ Nhị Vị của Trúc Sơn Phái lại đích thân chọn người?
Trong ánh mắt hồi hộp và chờ mong của mọi người, Đường Thái Nguyên cứ như vậy đi tới cuối hàng, vỗ vai 1 thiếu nữ.
-Có mắt thẩm định tốt, cho qua Dược phường theo chân Phan Đường chủ hỗ trợ phân loại dược liệu. Phan Đường chủ thấy sao?
Đường Thái Nguyên từ đầu tới cuối đều rất nể mặt các vị Đường chủ khác, đầu đuôi đều cất tiếng hỏi ý kiến bọn họ trước tiên. Dược phường, vốn là Đường thứ 28 của Trúc Sơn Phái, vốn lo việc nhập các mặt hàng dược liệu và bốc thuốc kê đơn chữa trị các bệnh lặt vặt thông thường, khá giống trạm xá y tế trong các trường học. Đường này vị thế chẳng phải cao quý gì, so với Luyện Dược Đường, vốn là Đệ Tam Vị cao cao tại thượng thì quả là 1 trời 1 vực.
Luyện Dược Đường và Định Chế Đường, vốn có địa vị tương đương nhau trong môn phái, đều ở cùng 1 độ cao, chỉ thấp hơn Chưởng Môn Đường. Nhưng vì thế hệ này Đường Thái Nguyên kế thừa Định Chế Đường, lại có nhiều công trạng trong Vu Linh Đại Chiến hơn hẳn Vũ Đăng Phiên, Đường chủ Luyện Dược Đường, mà nâng được vị thế Định Chế Đường lên 1 bậc. Nhưng cũng vì vậy mà 2 Đường này bao nhiêu năm qua không ngừng đấu đá tị hiềm nhau.
Khác với Luyện Dược Đường, Dược phường lại có mối quan hệ không tệ với Đường Thái Nguyên. Mà kể cả dù không có quá sâu đậm giao tình, chỉ cần là đồng nghiệp, đồng môn, giúp đỡ nhau đôi chuyện cỏn con thế này kì thực cũng không có gì to tát, trừ khi là đố kị nhau ghê gớm lắm mà thôi.
Phan Đường chủ, Phan Ngọc Liễu, 62 tuổi, điều hành Dược phường hơn 22 năm, đối với lời đánh tiếng này của Đường Trưởng lão cũng không lấy gì làm phiền lòng. Sinh hoạt trong môn phái, có qua có lại, ông giúp tôi tôi giúp tôi, chẳng thiệt đi đằng nào. Về phần môn sinh kia có thực sự “có mắt thẩm định” gì gì đó hay không, bà vốn chẳng quan tâm lắm. Thu nhận người nhà vốn đâu phải chuyện hiếm ở xứ này. Đứa nhỏ kia có thể là cháu chắt nhà Đường lão, cũng có thể là con riêng ngoài giá thú, ai mà biết được?
-Không vấn đề. Cứ giao cho Phan mỗ.
Đường Thái Nguyên nghe lời xác nhận của Phan Ngọc Liễu, khẽ gật đầu 1 cái, rồi bước tới đưa 2 tay đặt lên vai 1 thiếu niên cao ráo có mái tóc quăn.
-Kì tài ngàn năm có một! Khả ngộ bất khả cầu! Ngươi tên gì?
-Thưa Trưởng lão, vãn bối Nguyễn Thanh Phong, đến từ Giang Hạ.
-Mau! Theo ta! Ta trực tiếp thu nhận ngươi vào Định Chế Đường, trở thành Đệ tử thứ 25 của Đường Thái Nguyên ta! Tặng ngươi 7 vạn điểm cống hiến, 6 triệu Linh Thạch, 30 triệu tệ làm lộ phí học tập. Đặc cách cho ngươi vào Vũ Khí Đường tìm kiếm Bảo khí tầng 7, vào Công Pháp Đường tìm kiếm Địa Giai Công Pháp!
Đường Thái Nguyên hớn hở kéo tay Nguyễn Thanh Phong tách khỏi đoàn người, bỏ lại đằng sau ánh mắt kinh ngạc của không chỉ đám môn sinh bên dưới, mà cả sự sững sờ của 33 vị Đường chủ phía trên. Tất cả bọn họ đều không hiểu nổi có chuyện gì vừa xảy ra.
Đi được 1 đoạn, Đường Thái Nguyên quay đầu, như chợt nhớ ra mình cũng hơi thất thố quá:
-Tất cả những người còn lại, chịu khó nghe theo Trương trưởng lão, bắt đầu từ ngày mai làm việc trong Tạp Vụ Đường!