Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 707: Chẳng hiểu mẹ gì!



Chương 707: Chẳng hiểu mẹ gì!

Vũ Hải Phong cất cuốn nhật kí nghiên cứu của lão Thụy vào trong túi. Đây là tập tài liệu mà Nguyễn Bạch đưa cho hắn, coi như món quà tặng kèm cùng với Hà Minh Đức.

Trong cuốn nhật kí phát triển này chứa bí mật gì mà Nguyễn Bạch muốn cho hắn biết? Hắc Kê xưa giờ hành động chưa bao giờ có 1 động tác thừa. Không chỉ đơn giản là giúp hắn đi tìm Trần Thiên Anh về cho Huỳnh Vĩ Thụy chứ?

Trần Thiên Anh, và liệu tên đó có còn là Trần Thiên Anh hay không?

Chỉ với vài đoạn đầu trong cuốn nhật kí, chẳng khó để Vũ Hải Phong nhận ra “mẫu vật số 16” của lão Thụy là ai. Tình hình tại tòa án 3 năm về trước, tuy Vũ Hải Phong đã sớm rút lui cùng với Quỳnh Anh, hắn vẫn ngầm theo dõi để có thể kịp thời tiếp ứng cho lão Thụy. 1 phần bởi đối với Bạch Linh Đội, cái Bạch Y Hội kia có thể tàn, nhưng Huỳnh Vĩ Thụy vẫn là 1 con bài giá trị. 1 lý do nữa, bởi có lẽ hắn cảm thấy mắc nợ Quỳnh Anh.

Vũ Hải Phong không phải kẻ bị lụy tình cảm. Hắn sẵn sàng lạnh lùng và tàn nhẫn khi cần thiết, ví dụ như lúc lợi dụng Thu Mai rồi giết người diệt khẩu, hay khi hắn ra tay không chút khoan nhượng với anh trai mình để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hắn cũng là người sòng phẳng. Quỳnh Anh cứu hắn 1 mạng, hắn tự thấy mình có trách nhiệm cứu cô 1 mạng.

Để cứu được Quỳnh Anh trong tình trạng hấp hối vì kịch độc khi đó, chỉ có thể trông chờ vào Huỳnh Vĩ Thụy. Lão phải sống.

Sau đó thì, tòa án chìm trong biển lửa. Hắn được sự trợ giúp của Bạch Linh Đội tại Hải Thành, mang được Huỳnh Vĩ Thụy và cái xác tàn của Trần Thiên Anh ra ngoài. Suốt 3 năm sau đó, hắn và Huỳnh Vĩ Thụy có nhiều lần giao dịch, cả công lẫn tư, công là vì sự hợp tác giữa Bạch Linh Đội và Huỳnh Vĩ Thụy, tư là những lần chạy chữa cho Quỳnh Anh.

Cả 2 bên giao tình với nhau có thể coi là không tệ. Vũ Hải Phong sòng phẳng và thẳng thắn, Huỳnh Vĩ Thụy tuy có chút biến thái và điên khùng, nhưng cũng chẳng phải dạng lọc lừa gianh manh.

Những năm này, Vũ Hải Phong vừa được truyền thụ những bí thuật Bạch Linh Đội từ Lê Đức Anh, cấp Bạch Hoàn của chi nhánh Hải Thành, vừa được hưởng lợi từ những kết quả nghiên cứu của Huỳnh Vĩ Thụy, chiến lực của hắn tăng tốc phi mã, sớm đã vượt qua giới hạn của cái danh xưng “thiên tài đất Hải Thành” năm đó. Hắn đã gần 22 tuổi, và cũng đã sắp sửa đạt tới ngưỡng cửa có thể kinh động Thiên Kiếp.

Việc Trần Thiên Anh còn sống, chẳng biết là may mắn hay bất hạnh, và trở thành mẫu vật nghiên cứu của Huỳnh Vĩ Thụy, Vũ Hải Phong không mảy may hay biết, và cho dù có biết, hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng giờ đây, khi được cầm vào tập nhật kí của lão Thụy, đồng thời sắp phải tìm kiếm kẻ từng được coi là đại kình địch của mình năm nào, hắn cũng không khỏi có chút suy ngẫm về số mệnh của 2 người.

Đều lạnh lùng và quyết đoán, 2 thiếu niên năm ấy kì thực có quá nhiều điểm chung. Họ đều lựa chọn đầu quân cho những tổ chức trong bóng tối. Trần Thiên Anh học Kình Ngư, nên dĩ nhiên hắn đã lựa chọn Hắc Long, tổ chức tài trợ cho ngôi trường này. Vũ Hải Phong học Hải Dương, cũng đã lọt vào mắt xanh của Bạch Linh Đội, tổ chức thần bí lấy lớp vỏ là đội bảo vệ của Học viện.

Hải Dương Học viện có thể có danh tiếng hơn Kình Ngư nhỏ bé. Bạch Linh Đội cũng có quy mô và gốc gác đồ sộ hơn 1 băng Hải Long đâm thuê chém mướn. Nhưng những khác biệt ấy đối với riêng 2 thiếu niên này, cũng không phải quá đáng kể. Cả 2 đều đã dứt bỏ máu mủ thâm tình, đều đã buông bỏ giá trị quan đạo đức của 1 con người bình thường, bán cả sinh mạng cho kẻ khác để vươn lên.

Nếu số mệnh rẽ hướng chỉ 1 chút khác biệt, rất có thể kẻ bị Huỳnh Vĩ Thụy coi là mẫu vật quý báu kia đã chính là hắn.

===

- Nếu sau này gặp lại, cậu nên cám ơn Hắc Kê.

Đang bế xốc Hà Minh Đức trên vai đi phăm phăm về phía trước, Hải Phong đột ngột cất tiếng.

Hà Minh Đức vốn đã rất ngoan ngoãn nằm yên phó mặc cho kẻ khác định đoạt lộ trình, giật mình đáp lời:

- Hăc Kê? Lão già khốn nạn đã lừa đảo và đâm sau lưng tôi đấy ư?

- Nhạy bén như cậu có lẽ cũng đã hơi nhận ra điều gì, chỉ là không muốn nói ra thôi. Từ giây phút cậu kí lên bản khế ước đó, cậu đã là chủ nhân của Đệ Nhị Tháp Sa Li Khan. Cậu đã phá bỏ hoàn toàn hệ thống công dân mà John Pan đặt ra, nhưng đồng thời cũng kế thừa toàn bộ số bit đen của lão để lại. Hiện giờ cậu nghĩ ai là kẻ bị săn lùng gắt gao nhất đất Đại Nam, thậm chí là cả thế giới này?

- Ý anh là, Nguyễn Bạch giao tôi cho các anh, chính là bảo vệ tôi?

- Cậu là vật trao đổi của lão. Chắc lão cũng không có thương yêu gì cậu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, kết quả cuối cùng không hề thay đổi. Hiện tại, cậu đang được Bạch Linh Đội bảo vệ.

- Bảo vệ? Cớ gì các anh cần bảo vệ tôi? Các anh cũng thèm khát đống bit đen mà chính tôi còn chưa được tận tay sờ vào chứ gì? Cũng chả sao! Thích thì tôi cho các người tất! Tôi chỉ muốn về nhà với vợ con mình, với anh em bạn bè tôi. Con tôi mới chào đời, tôi còn chưa kịp nhìn mặt nó.

- Bạch Linh Đội không có mục đích chiếm đoạt bất cứ thứ gì của bất kì ai. Sứ mệnh của chúng tôi là bảo vệ quyền sở hữu chính đáng của mỗi người. Chúng tôi ngăn cản bất cứ hành vi chiếm đoạt nào, dù có phải hi sinh cả sinh mạng. Chúng tôi công nhận quyền sở hữu của cậu với Đệ Nhị Tháp, với số lượng bit đen đó, vì vậy chúng tôi bằng mọi giá sẽ bảo vệ cậu và tài sản sở hữu của cậu.

- Vậy là tôi từ 1 kẻ cầu bất cầu bơ, tay trái ôm mơ phải ôm rác, giờ trở thành 1 Đại phú hào được 1 tổ chức siêu thần bí siêu hùng mạnh thừa nhận và bảo vệ? Có hơi kì cục nhỉ? Các anh lấy tư cách gì để phán định ai có quyền chính đáng để sở hữu cái gì? John Pan bỏ cả cuộc đời để xây dựng nên cái “thiên đường” Quận 2 của lão, quyền sở hữu của lão có chính đáng không? Lão bị người ta giết chết, tôi lợi dụng thời cơ mà chiếm đoạt cả cơ đồ mà lão để lại, và chắc hẳn là không thông qua sự đồng thuận của lão. Vậy quyền sở hữu của tôi lại là “chính đáng”? Không phải tôi chê sự giàu có từ trên trời rơi xuống đâu, nhưng không phải tiêu chuẩn của các anh hơi mơ hồ sao? Dựa vào thứ gì chứ?

- Dựa vào điều gì ư? - Vũ Hải Phong vẫn không ngừng cước bộ - Cách đây nhiều năm, tôi cũng đã từng thắc mắc như vậy. Ngài Lê Đức Anh lúc đó kể lại, ngài cũng đã từng thắc mắc như vậy. Và Ngài đã được Quân chủ đưa cho 1 câu trả lời.

Hắn hơi chậm bước, ngưng lời, rồi lại tiếp tục.

- Thiên Mệnh. Thiên Mệnh chỉ lối cho nhân loại những con đường đúng đắn nhất. Thiên Mệnh soi chiếu sự chính danh của vạn vật. Người con được thừa kế từ cha. Kẻ khốn cùng tìm ra kho báu. Những tên cướp đội lốt quyền uy bị lật đổ. Nhưng đằng sau tất cả, đằng sau sự chính danh ấy, là tính bất biến. Vạn vật có thể thiên biến, nhưng quy luật ẩn sau tất cả thì bất biến. Ấy là sự duy nhất bao trùm. Cậu là tôi, tôi cũng là cậu. Tất cả chúng ta chỉ là Một. Công nhận sự chính danh, là công nhận con đường mà Thiên Mệnh chiếu rọi, một con đường bất khả kháng cự để vạn vật trở về đơn nhất.

- Những điều anh nói, tôi chẳng hiểu mẹ gì! - Hà Minh Đức làu bàu.