Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 712: Gia tộc họ Phạm (Phần 3)



Chương 712: Gia tộc họ Phạm (Phần 3)

1 cảm giác nguy hiểm đột nhiên trỗi dậy trong Linh. Uy áp mà số lượng lớn những Linh thể kia mang lại, thậm chí còn khiến cô cảm thấy ảo giác, rằng quầy hoa tươi rói trước mặt mình bất chợt héo úa, điêu tàn. Cảnh huyên náo trong chợ dường như chìm vào cõi chết, với những con người đang hoạt náo trong kiếp sống nhân sinh thường nhật bỗng trở thành những xác chết vật vờ.

- Này cháu gái, cháu gái!

Tiếng gọi của cô bán hoa khiến Linh sực tỉnh. Chẳng biết cô đã thất thần bao lâu. 2 con người cưỡi ngựa cũng đã đi khuất bóng. Trời vẫn còn nắng chiếu xiên bóng, chưa tới buổi trưa. Có lẽ cũng chỉ không lâu mà thôi.

- Cháu có ổn không? Khổ, say nắng à? Có cần vào nghỉ chút không, cô lấy cho miếng nước…

- Dạ không sao đâu cô. À mà cô cho con hỏi, gần đây có thư viện nào tên là Dịch quán không ạ? Con tra trên mạng mà không tìm ra.

- Ôi dào chỗ này rối như canh hẹ ấy, trên mạng đâu phải chỗ nào cũng có đâu mà tra. Con cứ ra đây hỏi bọn cô là bọn cô biết hết. Ơ nhưng mà… thư viện hả? Quanh đây làm gì có cái thư viện nào?

- Con gái ơi, con có biết tên ai để tìm không nói cho cô, khéo bọn cô lại biết ấy, chứ thư viện thư viếc gì bọn cô không có để ý được đâu. - Cô bán hàng bên cạnh quay đầu sang nói.

- À dạ vâng, cô có biết… quanh đây có chú nào tên Tiểu Ly không ạ?

- Ôi dồi, tưởng ai, tay Ly ấy hả? Tưởng thư viện thế nào, tay ấy mở tiệm sách cũ, tên gì cô không nhớ. Chỗ đấy chỉ là 1 căn nhà tập thể trên tầng 2 thôi. Con đi hết đường này rẽ phải, xong thấy cái ngõ nhỏ nhỏ bên tay trái thì đi vào 1 đoạn, thấy cái quán bún bò có biển vàng vàng mà đông khách ăn đấy, bên cạnh có cái cầu thang là lên tầng 2.

- Dạ vâng, con cám ơn cô.

Linh trả lời, có đôi chút thất vọng. Thư viện mà Lão Nô chỉ cho cô, cô vốn tưởng là 1 thư viện lớn với số lượng sách đồ sộ thế nào. Nếu chỉ là 1 tiệm sách cũ…

Nhưng thôi vậy, đã đi tới tận đây rồi. Linh chào 2 cô bán hàng rồi bước xuống đường. Những linh thể sau lưng Phạm Viết Thái, đúng là có khiến cô bận tâm, nhưng bọn họ đã đi xa rồi, vả lại, cô cho rằng bám đuôi 1 Siêu Cường giả là việc không khôn ngoan, nếu bị phát hiện thì lại vô cùng khó xử. Dị tượng trên thế gian này vốn đâu có hiếm, việc sau lưng 1 Siêu Cường giả có số lượng lớn các Linh thể đi theo, cũng không phải quá bất thường.

Nghĩ vậy, dù trong thâm tâm vẫn có chút gợn, nhưng Linh quyết định bỏ qua và tiếp tục mục đích ban đầu của mình.

===

Chưa đầy 5 phút sau, Linh đã có mặt trước cánh cửa sắt han rỉ chỉ lớn đủ cho 1 người đi qua, nằm trên tầng 2 của 1 khu tập thể cũ kĩ xập xệ. Bên trên cánh cửa dán 1 bảng hiệu đã sờn màu, loáng thoáng còn đọc ra được vết tích 2 chữ “Dịch Quán”.

Tuy vậy, thứ bút tích này lại mang tới cho Linh 1 cảm giác choáng ngợp. Bút tích hùng hồn mà sắc sảo, uốn lượn nhưng mạnh mẽ, như rồng bay trên trời để lại vệt mây, thấy hình không thấy ảnh. Bút tích ấy ẩn chứa khí khái như muốn bao trùm trời đất, thâu tóm quy tắc của vạn vật. “Dịch”, đúng nghĩa là Dịch, là sự dịch chuyển, tuần hoàn, là sự biến thiên của trời đất, của muôn sinh. “Quán” lại khiêm tốn, nhẹ nhàng, như 1 lời cảnh tỉnh để soi thấu bản thân, chỉ là 1 quán nhỏ để lưu giữ lại chút tri thức hiền minh, để ý thức được sự nhỏ bé của bản thân trước sự vĩ đại của đất trời.

Dịch Quán, vừa tham vọng lại vừa khiêm nhường, tất cả những thông điệp ấy truyền tới Linh chỉ qua thứ bút tích đã phủ bụi thời gian, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Giả sử là Văn đứng ở đây, chắc chắn có ngắm nhìn tới 10 năm nữa cũng chẳng nhận ra nổi chút ý nghĩa nào từ 2 chữ viết tay này.

Đằng sau lớp cửa sát, là cánh cửa gỗ không quá cũ kĩ, nhưng đóng im lìm. Nơi đây rõ ràng chẳng mấy khi đón chào khách tới.

Có 1 nút bấm chuông bằng nhựa đã ngả màu vàng ố. Linh bấm thử. Không thấy tiếng chuông. Đoán chừng chuông đã hỏng. Cô giơ tay gõ cửa.

Cộc cộc. Cộc cộc.

- Chờ tí.

Một giọng nói uể oải vang tới.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Vài phút sau, cửa mở ra, để lộ 1 gương mặt trung niên úa tàn, ủ rũ, mơ màng. Ông ta hẳn đã có 1 giấc ngủ không sâu.

- Chú là Tiểu Ly phải không ạ?

- Đúng rồi. Sao biết? Ồ đại mỹ nhân à? - Mắt ông ta sáng lên đôi chút, rồi lại tưởng như muốn cụp xuống - Nhưng mà mỹ nhân à, hôm nay chủ nhật, không mở cửa đâu. Mai quay lại giờ hành chính nhé.

- Chú này! Giờ hành chính mọi người đều đi làm đi học, còn ai rảnh rỗi tới đây đọc sách nữa? Ngày nghỉ thì chú lại đóng cửa. Nói vậy thì làm gì còn khách tới đây?

- Thì đúng rồi. Không có khách càng tốt chứ sao? Mà sao cháu biết tên ta ấy nhỉ?

- Dạ, Lão Nô bảo cháu tới đây. Lão còn dặn, gặp chú Tiểu Ly thì nhắn là Lão Nô gửi lời chào.

Gương mặt người trung niên đối diện như sựng lại đôi chút. Linh nhìn thấy trong đôi mắt ông ta 1 miền ký ức xa xăm nào đó. Vài giây sau, người tên Tiểu Ly mới định thần lại, nhìn xuống cô, không nói gì, rồi cầm chìa khóa mở cửa.

- Đi vào đi.

===

Bên trong Dịch Quán rộng rãi hơn nhiều so với Linh mường tượng. Căn hộ tập thể cũ này, có vẻ như đã được cải tạo từ 2 căn nhà chập lại, rộng tới 200m2, chia thành 3 gian, với các kệ sách đặt sát vách tường, và mỗi gian lại có 1 kệ sách ngăn đôi.

Tất cả các kệ sách đều chật kín sách, không chỉ vậy, trên nóc kệ lại chất thêm vài chồng sách, và dưới nền nhà lại ngổn ngang là sách.

Với số lượng sách như vậy, tự xưng là Thư viện đã không ngoa 1 chút nào, so với số lượng sách trong Thư viện trường Kình Ngư năm nào, có lẽ còn nhiều hơn gấp rưỡi.

Sách ở đây đa phần đều rất cũ. Cũ tới mức tưởng chừng chỉ xuất hiện trong bảo tàng. Nhưng lại được bảo quản khá tốt. Linh cầm tạm 1 cuốn từ chống sách dưới đất lên xem, giấy tuy cũ nhưng không mục nát, và từng dòng chữ vẫn rất rõ ràng dễ đọc.

Đối với những người yêu sách như Linh, không gian này mang tới cho cô sự khoan khoái khó tả, như 1 kẻ lữ hành giữa sa mạc khô cằn tìm thấy ốc đảo, như 1 nô lệ thành thị bước vào 1 công viên rợp bóng cây xanh.

Ở gian đầu tiên kê 1 chiếc bàn, có lẽ là bàn tiếp tân. Trên bàn cũng ngổn ngang là sách. 1 chiếc màn hình máy tính không quá tân tiến. Và vỏ hộp đồ ăn từ đêm qua còn dư lại.

Đằng sau bàn là 1 cái ghế xoay đoán chừng ít nhất 10 năm tuổi, nơi Tiểu Ly vừa ngồi phịch xuống, mỏi mệt nói:

- Được rồi, tiểu mỹ nhân. Tới tìm tài liệu làm đồ án hay tìm tiểu thuyết ngôn tình nào? Nói trước là sách ở đây chỉ có từ cũ đến rất cũ thôi nhé. Tiểu thuyết hiện đại là không có đâu.

- Cháu muốn tìm Gia phả gia tộc họ Phạm. Họ Phạm ở Long Thành này nhé chú.

Tiểu Ly nghe vậy, giật mình nhoài người về phía trước.

- Họ Phạm? Là Phạm thị đó à?

- Vâng. Chính là Phạm thị đó.

- Cô bé, cô bé còn chưa xưng tên phải không?

- Dạ vâng, cháu là Phạm Phương Linh. Cháu là cháu gái của ông ngoại Phạm Viết Phương.