Thổ chủ Tài, Hỏa chủ Chiến, Thủy chủ Văn, Kim chủ Kỹ, Mộc chủ Đan.
Đây là tầm nhìn của Hà Linh Vũ đề ra, và các đời Bắc Hoàng kế tục thực hiện. Ngũ Hành Kinh giống như 5 bộ phận trên 1 cơ thể, mỗi bộ phận chuyên biệt 1 chức năng, vì vậy phải tương sinh tương hỗ lẫn nhau, duy trì vòng luân hồi (hay như Kinh tế học Đại Nam gọi là chuỗi cung ứng) mới có thể cùng nhau phát triển.
Vấn đề là, sự liên kết của Ngũ Hành Kinh kì thực không được suôn sẻ như các đời Bắc Hoàng kì vọng.
Khoảng cách địa lý chỉ là 1 phần, việc chậm trễ xây dựng hệ thống hạ tầng kết nối các Kinh Đô cũng chỉ là 1 phần. Quan trọng nhất vẫn là sự khác biệt về Văn hóa giữa các Lãnh thổ, dẫn tới sự xa rời lẫn nhau, không công nhận nhau. Sự tự tôn vùng miền khiến cho mỗi Kinh đô thay vì chuyên biệt vào 1 mục đích được định ra ban đầu, lại còn phung phí tài lực để tự kiện toàn bản thân. Mộc Hành Kinh vốn ban đầu được đặt ra là Lò Luyện Dược của cả Đế quốc, cuối cùng lại nảy sinh ra 2 trường phái tu hành có sức chiến đấu không hề kém cỏi, là Tiên và Vu. Thảm hơn nữa, 2 trường phái này trải qua phát triển lại xung đột rồi tự hủy lẫn nhau, kéo tụt tiến độ phát triển của vùng đất này đi đâu phải chỉ 20 năm binh lửa?
Thổ Hành Kinh, nằm chếch lên mé Đông Bắc của Kim Hành Kinh, là Kinh Đô trù phú và giàu có nhất, là trọng điểm kinh tế của toàn Đế quốc. Thổ sinh Kim. Đáng lẽ nguồn tài phú này phải được xuôi theo đường bộ hoặc đường biển xuống Kim Hành Kinh, tạo nguồn lực thúc đẩy Khoa học Kĩ thuật nơi đây phát triển. Khi Khoa học Kĩ thuật nâng tầm tri thức của người dân lên cao, thì Văn hóa và Nghệ thuật mới càng nở rộ. Kim sinh Thủy. Những tiến bộ từ Kim Hành Kinh sẽ khiến cho Thủy Hành Kinh ngày càng thăng hoa. Văn hóa Nghệ thuật được nâng tầm, sẽ khiến cho Tâm linh được vững vàng, tạo căn cơ cho việc sử dụng Linh Khí để Luyện Dược. Đó là Thủy sinh Mộc. Đan Dược ngày càng được nâng tầm, tăng cường sức khỏe thể chất và tinh thần của dân chúng, mới tạo ra nhiều chiến binh hùng mạnh. Ấy là Mộc sinh Hỏa. Đế quốc hùng mạnh, thì nền kinh tế mới phát triển, mới mang về tài phú nhiều hơn. Ấy là Hỏa sinh Thổ.
Vòng luân chuyển lý tưởng là như vậy. Cũng có nghĩa rằng, chỉ cần vướng mắc ở 1 bước, toàn bộ các cấu phần còn lại đều sẽ trì trệ không thể tiến lên, tạo ra vòng tuần hoàn ác tính.
Đấy là mối lo ngại từ 1 kẻ Đế vương. Nỗi niềm này dường như chẳng ai san sẻ cùng hắn. Thế nhân nhìn vào vẫn thấy 1 Bắc Hà hùng mạnh cùng 5 Kinh Đô vững vàng. Dân chúng nhìn thấy Thổ Hành Kinh và Kim Hành Kinh rực rỡ quang hoa, như nhìn thấy biểu tượng hoàng kim của 1 nền thịnh trị. Đối với người dân Bắc Hà, Đế quốc của họ tuyệt đối là Đệ nhất toàn cầu, là kẻ bá chủ.
Nói không ngoa thì, 3000 năm trước đến cả Bắc Hoàng cũng vô cùng tự tin với viễn cảnh ấy. Xét về tiềm lực, họ chỉ thua đất Cận Tây, nhưng lại may mắn có được 1 giang sơn thống nhất, không bị chia năm xẻ bảy bởi nhiều tiểu quốc (mà mãi về sau này mới được Edward Kai’ser thống nhất lại trong muộn màng), không bị quấy nhiễu bởi dị tộc. So với Đại Nam non trẻ, họ lại càng hùng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Kể cả cho tới thời điểm hiện tại, nếu phải ngửa hết bài ra so đo, có lẽ Bắc Hà Lãnh thổ vẫn sẽ còn hùng mạnh hơn Đại Nam khá nhiều. Còn so với Thành Bang Zen’nia, chắc là 1 sự ngang ngửa khó phân cao thấp. Chỉ có điều… Đại Nam đang gia tốc với tốc độ ngày càng chóng mặt, đặc biệt là về Khoa học Kĩ thuật và Quân sự.
Đất nước non trẻ ngày nào mà người Bắc Hà từng khinh miệt, dựng nên cơ đồ từ con số 0 tròn trĩnh, từ nửa còn lại của Hà Quốc kiệt quệ và tàn tích hoang phế của Visshala lụi bại, sau 3000 năm đã đang lao vun vút như con diều no gió, chẳng thèm giấu giếm mà phô trương tham vọng che rợp bầu trời.
Không phải chỉ có 2 Đại Đế quốc lo sợ trước sự bành trướng đột ngột của Đại Nam. Đến cả kẻ hùng mạnh nhất thế giới, Đại Hùng Kwa’ruh cũng nhiều lần thể hiện sự căng thẳng và đề phòng.
===
Hà Chí Thương ngắm nhìn tổ kiến màu sáng bạc lấp lánh trong ánh nắng chói chang, rồi lại nhìn lên vầng mặt trời trên cao. Đối với con dân Bắc Hà, hắn chính là Mặt Trời, là nguồn sáng chiếu rọi thế gian. Nhưng nếu ví von như vậy, hắn cũng hiểu rằng mặt trời cũng là 1 thiên thể phải tuân theo Thiên Mệnh.
“Chí Thương này, cậu có biết lỗ hổng lớn nhất trong tư duy của con người là gì không?”
1 ngày nào đó, chừng như đã rất xa xôi, Vương Bá Thế đã hỏi hắn câu hỏi đó.
“Nói về tư duy thì làm gì có ai hơn được gia tộc nhà cậu? Vậy cậu nói tôi nghe thử xem, cám ơn.”
“Cậu có biết vì sao loài chim luôn đâm đầu vào máy bay chứ? Không phải vì chúng không sợ chết, mà bởi vì chúng chỉ có khả năng nhận biết khoảng cách, không có khả năng nhận biết được tốc độ. Đối với chúng, máy bay chỉ là 1 con chim sắt ở khoảng cách rất xa, rồi bất thình lình nó xuất hiện ngay trước mắt, và bam!, con chim sắt ấy đâm nó nát vụn. Còn chúng ta thì sao? Điểm mù tư duy của chúng ta là quen nhìn vào sự vật với những trạng thái hiện tại của chúng, thay vì nhìn thấy mọi khả năng mà chúng đã có thể, hoặc sẽ có thể xảy ra.”
Tên này nhiều khi nói chuyện y hệt thầy Nguyễn Mạnh vậy, hắn nghĩ. Hà Chí Thương thực sự ngưỡng mộ thầy Mạnh, nhưng hắn cũng rất thất vọng khi nhận ra mình chẳng thể thực sự kế thừa những tư tưởng của thầy. Vương Bá Thế lại khác, hắn dường như có 1 đôi mắt khác, 1 đôi mắt có thể nhìn thấu những điều bất khả kiến.
“Ý cậu là sao?”
“Chúng ta chỉ nhìn nhận mọi thứ như thể chúng vốn đã vậy. 3000 năm đã trôi qua, Nam Đế Bắc Hoàng chia nhau ngự trị Viễn Đông. Cậu nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy sao? Cậu sẽ kế tục cha cậu, trở thành Bắc Hoàng. Tôi sẽ là Đại Nam Đế Vương. Nhưng chỉ vậy thôi sao? Cậu có nghĩ rằng nếu thế giới này cần phải thay đổi, khi nào và ai sẽ là người thay đổi chúng? Cậu đã bao giờ từng nghĩ, tại sao không phải là tôi? Tại sao không phải là chúng ta? Tôi và cậu, chúng ta có thể cùng nhau thay đổi thế giới này.”
Khi ấy, hắn chỉ cười. Sau đó, câu chuyện lại rẽ sang hướng khác. Vương Bá Thế chẳng bao giờ đề cập tới chủ đề ấy nữa, cho tới 1 ngày, cái ngày mà Phụ Hoàng hắn băng hà…
“Cậu đang lạc lối, Chí Thương. Chính tôi cũng đang không thể tin vào viễn cảnh mà bản thân mình nhìn thấy. Đi với tôi nào.”
Trong đêm canh linh cữu của Tiên Hoàng, Vương Bá Thế đột ngột xuất hiện và nói với hắn điều ấy.
“Tham gia Vu Linh Đại Chiến. Tôi muốn nhìn thấy Thiên Mệnh. Tôi không dám tin vào điều mình đã thấy, tôi chỉ muốn chứng minh mình sai mà thôi.”
“Cậu đã nhìn thấy điều gì? Điều gì khiến Tuyệt thế Thiên tài Vương Bá Thế phải sợ hãi tới như vậy?”
“Sự tàn nhẫn của Vũ trụ, Chí Thương ạ. Khi mở ra con mắt nhìn sâu vào bên trong mình, tôi đã quan sát được Vũ trụ. Tôi đã nhìn qua được Sâm La Vạn Tượng của thầy Mạnh. Đằng sau nó, chẳng có lời giải nào cho tôi tìm kiếm, chỉ có sự lạnh lùng và tàn nhẫn đáng sợ.”
“Cậu và tên Nguyễn Bạch đó, có nhiều lúc lại tương đồng suy nghĩ tới kì lạ”, hắn thở dài.
“Sao cơ?”
“Chưa nghe tin gì sao? Thầy Mạnh vừa trải qua 1 cú shock, đang phải nhập viện cấp cứu, nhưng tình trạng có vẻ không còn đáng lo nữa. Văn phòng của thầy bị phá tan hoang. Tên Nguyễn Bạch đó đã lấy cắp công trình nghiên cứu về Sâm La Vạn Tượng của thầy mà chạy đi mất hút rồi.”
“Có biết hắn chạy đi hướng nào không?”
“Nghe nhiều nhân chứng kể lại, hẳn là Tứ Vân Sơn.”
“Càng hay”, Bá Thế toét miệng cười, “Chúng ta càng có cái cớ. Đuổi theo hắn.”