Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 780: Thật là rảnh rỗi



Chương 780: Thật là rảnh rỗi

- Vũ Đường chủ nói phải - Vũ Tiệp Tử lên tiếng - Phải triệt để hợp nhất làm 1, thì chúng ta mới môi hở răng lạnh, mọi biến cố xảy ra đều có thể chia ngọt sẻ bùi. Tất nhiên, Triệu Đường chủ nói cũng vạn phần hợp lí, chuyện nội bộ của Tùng Sơn, vẫn sẽ làm phiền các Đường chủ của Tùng Sơn đứng ra lo liệu, liên minh Tiên Phái đương nhiên chẳng thể nào vô cớ can thiệp. Điều Vũ Đăng Phiên Đường chủ muốn nói, chỉ là khi xảy ra sự vụ lớn lao, cần toàn bộ các gia phái phải đồng tâm hiệp lực chung chí hướng mà thôi.

Khi ấy, Tề Quang Khôi, Chưởng môn Tùng Sơn Phái mới lên tiếng. Mọi người lập tức trật tự nghe ông ta nói.

- Tùng Sơn muốn quản việc Tùng Sơn, thì cơ cấu tuyệt không được thay đổi. Tổng cộng 1000 đạo sư đang nhận lương từ nhà nước, cũng là 1000 người đã ăn gió nằm sương với môn phái. Họ cũng như Tề mỗ, đồng cam cộng khổ chịu đủ mọi sự khắc nghiệt trên núi Tùng, 1 lòng góp sức hướng đạo cho hàng chục nghìn môn sinh. 1000 con người ấy của Tùng Sơn, đều là những tu sĩ hết mình vì Đại Đạo. 1000 bậc chân tu ấy, Tùng Sơn phải giữ đủ 1000, 1 người cũng không được cắt!

===

Trong cuộc thương thảo với phía Hội đồng, đại diện là Vân Như Tài, Tùng Sơn Phái vẫn là chốt chặn cứng cựa nhất.

“Nếu kiên quyết không chịu cắt giảm, chúng tôi buộc phải cho ông thôi công tác, 1000 đạo sư e cũng phải ra đi, sau đó Thành phố đưa 500 người từ các môn phái khác đến nhận công tác. Đừng chơi cứng với tôi, lão Tề ạ. Thành phố có thể thay thế được đạo sư, chứ đạo sư đừng ảo tưởng có thể làm lay chuyển Thành phố.”

Vân Như Tài đã từng cứng rắn đưa ra lời đe dọa này. Nào ngờ, Tề Quang Khôi còn rắn gấp vạn lần hắn.

“Đạo sư không thể thay đổi quyết định của Thành phố, nhưng môn sinh bước đi trên Đại Đạo đều là do đạo sư dẫn dắt. Các người nghĩ Đạo là thứ đơn giản đến vậy sao? Nếu Thành phố muốn chối bỏ sự tồn tại của Tùng Sơn, Tùng Sơn cũng chẳng e ngại. Đã muốn quyết tuyệt, thì đừng trách Tùng Sơn cạn tàu ráo máng. Tất cả chúng ta sẽ rời bỏ Tùng Sơn, sẽ bộ hành xuôi xuống phương Nam, hoặc ngược lên phương Bắc, 21 nước chư hầu của Đại Nam, hay chính Đại Nam đi nữa, thậm chí là các lục địa còn lại, chẳng lẽ không có chốn dung thân cho bọn ta? Trước khi đi, bọn ta sẽ đốt trụi ngọn núi này. Kì hoa dị thảo đều là do các bậc tiền bối gieo trồng, thiên tài địa bảo cũng là do chúng ta quy tụ, Thành phố các người đã trồng nổi 1 gốc cây ngọn cỏ nào trên Tùng Sơn? Nên trước khi rời đi, Tùng Sơn Phái sẽ thiêu hủy tất cả.”

Vân Như Tài khi ấy đập bàn trợn mắt.

“Các ngươi dám?! Lại còn muốn dẫn nhau bộ hành vượt biên hay sao? Còn không sợ quan quân triều đình tới gô cổ bọn ngươi lại?”

“Thân của chúng tôi, chân của chúng tôi, chúng tôi bước đi tới đâu, há kẻ nào có thể ngăn cản? Quan quân triều đình muốn thì cứ tới, nhưng xin nhớ cho, Tùng Sơn tu sĩ coi tu hành là con đường khắc nghiệt, là trong cái Tử tìm thấy sự Sinh. Đến cản 1 người, chúng tôi giết 1 người. Đến 1 triệu người, chúng tôi chiến với 1 triệu người. Chúng tôi có thể bỏ mạng toàn bộ trên con đường mình đi, chẳng sao cả, chúng tôi hãnh diện được chết trên Đại Đạo mà mình tìm kiếm.”

Ánh mắt cương nghị sắc như dao của Tề Quang Khôi khiến Vân Như Tài cũng phải á khẩu. Hắn thật sự tin rằng Tùng Sơn Phái dám làm như vậy. Và hắn cũng hiểu với cương vị quản lý nhà nước, có cho kẹo hắn cũng không dám để chuyện ấy xảy ra. Nếu thật sự toàn bộ sư sinh của Tùng Sơn bỏ núi mà đi bộ hành, ấy sẽ là bê bối Chính trị Tôn giáo khủng khiếp nhất của toàn cõi Bắc Hà, còn kinh khiếp hơn cả Vu Linh Đại Chiến nữa.

Người ta bỏ đi bộ hành đã đủ gây ra thảm họa truyền thông, đã đủ kéo theo lũ lượt không biết bao nhiêu con dân đi theo rồi, ngươi lại còn định mang quân đội ra hù dọa trấn áp?

Đạo đôi lúc không đáng sợ đối với Nhà nước. Vì Đạo ít ra còn “trong tầm kiểm soát”. Thứ mà 1 đất nước phải e ngại, là những kẻ “Tử vì Đạo”. Đạo đôi khi cứ tồn tại ở đấy, không mạnh không yếu, có người quan tâm có người không. Nhưng chỉ cần 1 kẻ “Tử vì Đạo” xuất hiện, sẽ dẫn phát lên 1 làn sóng khổng lồ, làn sóng ấy đôi lúc còn đủ sức nhấn chìm cả 1 Đế quốc.

===

Lần gặp mặt này, cũng là để Mai Trung Hựu ra mặt cố thuyết phục Tề Quang Khôi. Bạn hữu đồng đạo nói chuyện với nhau, có khi dễ dàng hơn là phía Chính quyền trịch thượng.

- Tề tiền bối. - Mai Trung Hựu bấy giờ mới lên tiếng - Tiền bối quả thực đã dạy bảo điều chí lí chí tình. Vãn bối quả thực đã được chỉ thấy chỗ sáng. 1000 đạo sư trên núi Tùng Sơn quả thực là những bậc chân tu vĩ đại, Đạo Tâm của họ là thành trì vững chãi nhất của Tiên Đạo Bắc Hà. Đấy cũng là lực lượng nòng cốt mà vãn bối tha thiết muốn lưu giữ để phát triển Tiên Đạo. Có thể tiền bối đang hơi hiểu nhầm khái niệm biên chế mà Thành phố giao xuống. Kì thực biên chế hay gì đi nữa, cũng chỉ là những ơn huệ phía trên ban xuống, chủ trương do Điện hạ đề ra thật sự quá anh minh, mục đích quá đẹp đẽ, ngặt nỗi truyền xuống qua nhiều tầng lớp, đám công chức thực thi lại quan liêu, không sâu sát tình hình thực tế, mới cho ra thứ chính sách xa vời như vậy. Còn đối với những kẻ tu hành như chúng ta, biên chế âu cũng chỉ là vài đồng bạc để nuôi sống tấm thân phàm tục. Đạo sư của quý phái lại đều là các bậc chân tu, kì thực lòng chỉ mưu cầu Đại Đạo, Tề tiền bối thấy có phải không?

Tề Quang Khôi nhấp 1 ngụm trà.

- Muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa.

- Tề tiền bối, vãn bối có 1 ngu ý thế này, nói ra xin ngài đừng chê cười. Vãn bối vẫn biết Tùng Sơn là vùng đất thử thách Đạo Tâm kẻ tu hành, là Thánh Đường cho sự khổ luyện. Môn sinh trên đó dù đều là tinh anh trong các tinh anh, nhưng số lượng lại không nhiều như các Tiên Phái còn lại, vốn cũng không cần quá nhiều đạo sư. Mai Sơn thì lại đối nghịch, đất thì dư quá nhiều, mà nhân sự chất lượng lại quá ít ỏi, ôi thật là xấu hổ thay. Vãn bối mới nảy ra 1 ngu ý, muốn cúi mình thỉnh cầu 500 đạo sư của Tùng Sơn Phái dời gót ngọc qua Mai Sơn, để chỉ bảo cho Mai Sơn được mở mang tầm mắt. 500 vị này tuy không được Thành phố công nhận Biên chế, nhưng đều sẽ là đạo sư cao cấp, là khách quý của Mai Sơn, không chỉ đãi ngộ trọng thị, mà còn được tệ phái tạo điều kiện tốt nhất để tu luyện. Khi đã là người 1 nhà, Mai Sơn hay Tùng Sơn nào còn phân định, toàn bộ công pháp thuật pháp của Mai Sơn, 500 vị ấy có toàn quyền tiếp cận. Sau này, khi liên minh Tiên Phái lại hùng mạnh như thuở hoàng kim, bắt buộc Thành phố phải khôi phục số lượng biên chế, khi ấy 500 vị anh tài này có thể lựa chọn ở lại Mai Sơn, cũng có thể trở về Tùng Sơn, kính hỏi Tề tiền bối thấy sao?

Xét từ phương diện đạo sư ở Tùng Sơn không đòi hỏi quá cao vấn đề vật chất, Mai Sơn hoàn toàn có khả năng bao nuôi 500 con người này. Giả sử trong 500 vị ấy lại nảy nòi ra các thành phần tham lam vơ vét, ấy lại phủ định lại lời của Tề Quang Khôi lúc ban đầu, khi khẳng định rằng đạo sư Tùng Sơn đều là những bậc chân tu xứng đáng được bảo lưu.

Tài nguyên của Mai Sơn sẽ vì vậy mà hao hụt đi ít nhiều, nhưng vì đại nghiệp to lớn, chút ít ấy đã đáng là bao.

Tề Quang Khôi nhâm nhi thưởng trà. Lão cảm thấy nước đi này của Mai Trung Hựu cũng không đến nỗi nào.

Thấy Tề Quang Khôi không phản đối, Vũ Đăng Phiên và Vũ Tiệp Tử đã nhao nhao ùa vào nịnh nọt.

- Đúng vậy! Đạo sư Tùng Sơn Phái quả nhiên là ngọc quý trong ao sen (nói giảm nói tránh không muốn nói thẳng Tùng Sơn là vũng bùn lầy), đừng nói Mai Sơn Phái muốn thỉnh về nghe giảng, kể cả Cúc Sơn chúng tôi cũng muốn cúi mình đưa rước.

- Mai Chân Nhân, ngài quả nhiên có tầm nhìn xa trông rộng, giải quyết sự việc lại thấu tình đạt lý. Liên minh Tiên Phái sau này có ngài ngồi ở ghế minh chủ, thực sự tiền đồ của Tứ Phái chúng ta khó mà có thể hình dung.

Câu sau là Vũ Đăng Phiên cảm thấy mình nịnh còn chưa đủ đô, phải đẩy nhanh tiến độ đưa Mai Trung Hựu lên mây xanh mới được.

Đúng lúc ấy, 1 giọng nói vang tới, lập tức khiến hắn đang bon mồm thì á khẩu.

- Kim Tinh Võ Hội còn chưa diễn ra, đã suy tôn Minh chủ, đã phân chia biên chế, các vị thật quá là rảnh rỗi ha?

Giọng nói này báo hiệu, Chưởng môn Trúc Sơn Phái, Tưởng Đại Minh đã xuất hiện.