Khi Linh quay trở lại, cô bán hoa đã dọn hàng xong xuôi. Cô bảo cô chờ Linh quay lại lấy hoa rồi mới về. Linh cám ơn cô ríu rít.
Vừa nhận lấy bó hoa, nó bỗng nhiên ảm đạm sắc màu, rồi nhanh chóng tàn úa. Vùng không gian xung quanh cô đột nhiên xám xịt. Vẫn là đường phố Long Thành, nhưng không còn bóng người, chỉ có những linh hồn mờ ảo bay lượn.
- Chào tiểu thư. Đã lâu không gặp
1 thứ gì đó nhè nhẹ bay trườn qua vai cô, thủ thỉ vào tai cô những lời thều thào.
Linh nghiêng đầu nhìn “thứ” đang bò trên vai mình, nó gần như trong suốt, không rõ hình dạng.
- “Ông” là ai? Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?
- Ồ, có chứ. Đối với ta chỉ là 1 chớp mắt, nhưng với cô bé đã là 4 năm về trước. Ngày đó, cô bé chìm trong Cảm thức Siêu nhiên, đã vô tình gọi “bọn ta” tới.
Đây là 1 Linh Thể tầng 8.
- “Ông” tên là gì?
- Ta đã quên tên mình từ lâu rồi. Tất cả “chúng ta” đều vậy, và cũng sắp sửa chẳng còn “chúng ta” nữa. Đến cái “tuổi” này rồi, khái niệm cá thể cũng mờ mịt chẳng còn ranh giới nữa. Ta đã tồn tại dưới hình dạng này 5000 năm, có lẽ vậy, ý thức của ta đã hòa tan ít nhiều vào Dòng chảy rồi, nhưng ta vẫn còn đâu đó chút ký ức xa xôi, a… cứ mỗi giây trôi qua, ta lại quên đi nhiều thứ…
- “Ông” muốn nói gì với tôi sao?
- Không… không phải… không phải là ta muốn nói với cô, mà là vì cô muốn biết, nên cô đã gọi “bọn ta” tới. Liên quan tới thứ cô vừa khám phá ra, tiềm thức của cô đã gọi ta tới đây. Ta đã nhớ ra rồi… cách đây 1000 năm… ta đã từng tỉnh giấc 1 lần… Hậu duệ của Pra’am… Hoang mạc Ajagar… Vương triều Hoàng kim… A tại sao nơi đây lại ngột ngạt tới vậy?
- Ý “ông” là sao?
- Thành phố này cứ như 1 cái ngục tù vậy. Tiểu thư không cảm thấy như vậy sao? Chẳng hiểu vì lý do gì, mật độ Linh Thể đang tăng chóng mặt, mà lại không có đường thoát, nơi đây cứ ngột ngạt dần lên sau mỗi giây.
- Ngục tù sao? “Ông” nói tôi mới để ý, Long Thành được bao quanh bởi 3 lớp tường thành, - Linh trả lời - Nền móng của lớp tường thành ngoài cùng là những hầm ngục, chắn trước hầm ngục ấy là phiến đá khắc Pháp Chế của Đại Nam.
- Phiến đá à… Chính là nó! Ta hiểu rồi, Cảm thức Siêu nhiên của cô đang bị phiến đá đó bó buộc, chắc chắn là nó rồi! Ta khuyên cô, nên tìm cách phá hủy nó, những cái cổng đá không có cái nào tốt lành cả, tất cả chúng đều sẽ…
Nói tới đây, Linh Thể đột ngột dừng lại.
Linh đủ tinh tế để ý thái độ kì quái ấy, nhưng cô không tiếp tục truy cứu. Đối phương không muốn tiết lộ, mình càng phải giả vờ coi như không quan tâm. Đồng thời, cô chợt suy nghĩ tới 1 điều.
Phiến đá đó… là nền tảng của Đại Nam Đế quốc.
Giống như những Hộ Sơn Định Chế làm nền tảng để các môn phái lập nên môn hộ, 3 lớp tường của Long Thành cũng chính là căn cơ để tạo dựng không chỉ là kinh đô vững chãi này, mà còn định hình nên dáng hình của Đế quốc.
Pháp Chế Ngục… có gì đó chắc chắn không phải ngẫu nhiên, khi 3 năm trước, trọng điểm của Trận Pháp giam giữ Cầm Dạ Nguyệt cũng nằm ở Tòa Án Hải Thành.
Cánh cổng đá… Những kẻ canh giữ cổng… Tòa ngục Long Thành… Gia tộc họ Phạm… Nền móng của Đế quốc…
- Tiểu thư!
Lời gọi của Linh Thể tầng 8 khiến cô giật mình.
- Ái ngại quá, giờ “chúng tôi” muốn rời đi cũng chẳng được, mà vất vưởng nơi ngục tù thế này thì thật quá khổ sở. Nể tình năm đó chúng tôi giúp Tiểu thư thủ hộ bản thân, cô có thể giúp chúng tôi được giải thoát chăng?
- Nếu các “ông” giúp tôi tìm hiểu 1 việc, có lẽ sẽ có cơ hội để giải thoát các “ông” đấy.
- Tiểu thư cứ nói. Ây da, lưu lại trong cõi giới này, nhận thức của tôi cũng đã bắt đầu tỉnh táo hơn nhiều.
- Có 1 người tên Phạm Viết Thái, ông ta là bác của tôi. Xung quanh ông ta hiện đang tụ tập 1 số lượng bất thường các Linh Thể. “Ông” có thể tìm hiểu xem nguyên nhân gì dẫn tới điều ấy không? Nếu nguy hiểm quá, cứ rút lui.
- Tiểu thư thật sự biết cách dùng lợi ích để sai bảo người khác đấy. Được thôi, nhưng “chúng tôi” có thể mượn nhờ cơ thể con Cú Chó của Tiểu thư được không? Cứ “tơ hơ” thế này thật sự rất khó chịu.
- Được, nhưng đừng làm tổn thương nó.
Nói rồi, toàn bộ thế giới xung quanh lại trở về như bình thường.
- Ẳng! Ẳng!
Con Cú Chó từ trên trời sà xuống vai cô. Tiếng sủa của nó lọt vào tai cô lại biến thành những lời thì thầm.
- Tiểu thư, tôi “ngửi” thấy 1 số lượng rất đông đúc, chủ yếu chỉ ở tầng 5, 6 mà thôi, nhưng đúng là đông 1 cách bất thường. Phía Đông Nam phải không?
- Đúng vậy. Toàn lũ cấp thấp, “ông” sẽ không bị phát hiện chứ?
- Đương nhiên, “chúng nó” tuổi gì.
Nói rồi, con Cú Chó ẳng 1 tiếng, vỗ đôi cánh lớn mà bay lên bầu trời.
===
Còn lại 1 mình, Linh gọi điện cho gia nhân tới để mang hoa về cho mẹ. Cô không định trở về nhà. Những lúc thế này, cô luôn tự hỏi, nếu là Vương Thành Văn, hắn sẽ giải quyết thế nào nhỉ? Hắn luôn sẽ tìm kiếm những điểm mấu chốt, lần theo từng nút dây, sẽ ra 1 điểm mà mình có thể nắm lấy.
Những khái niệm như Đế quốc, Kinh thành, Pháp Chế… thật sự quá to lớn và mơ hồ. Chúng quá tầm với của cô. Nhưng chúng sẽ dẫn tới những đầu mối nhỏ hơn.
Pháp Chế. Kẻ hiện tại nắm rõ nhất về Pháp Chế của Đại Nam là ai? Vương Chính Đức, Đại Thẩm phán của Đại Nam. Vương Chính Đức hiện đang ở Long Thành, nhưng muốn gặp được ông ta cũng không hề dễ dàng. Chẳng phải sáng nay, đến cả Vương Tuyết Trinh còn phải uất nghẹn mà bỏ về hay sao?
Phương hướng tiếp cận này dường như không khả thi, nhưng nếu là Văn… hắn sẽ tìm kiếm 1 đầu mối có thể dễ dàng nắm lấy. Thử suy nghĩ xem, Phạm Phương Linh, tại Long Thành, có đầu mối nào mà 1 thiếu nữ thân cô thế cô lại có thể nắm lấy, lại có thể dẫn tới Vương Chính Đức?
!!!
Linh như chợt nhớ ra điều gì. 1 điều quá đơn giản đến mức xuẩn ngốc. Cô lục trong túi xách của mình. Hình như nó vẫn còn, thứ mà “ông ta” đã từng đưa cho cô, mà cô nghĩ chắc chẳng bao giờ cần tới.
1 tấm danh thiếp, để lẫn lộn với nhiều loại đồ dùng lỉnh kỉnh khác, sớm đã bị gấp cho nhàu nát.
1 đầu mối có thể liên hệ với Vương Chính Đức, mà 1 thường dân lại có thể tiếp cận sao?
Dòng chữ được in đậm trên tấm thẻ, gợi lại trong cô thật nhiều ký ức, vừa có đau buồn, lại nhiều phần hài hước. Cô bất giác phì cười.