Thiên Mệnh Lâm Sinh Chí Tôn

Chương 12: Bất Ngờ xảy đến



Ngờ đâu cái tên Lâm Vũ cả gan mức vậy, Lâm Tiếu tầm nghĩ xa hơn. Một tên phế vật tự dưng 'gáy to' như thế khả năng cao đang tỏ vẻ là chính, nghiêng ý kiến sang dấu bài ẩn là điều không thể. Luận điểm là Lâm Vũ giữ im lặng thực chất tạo hiểu làm cho hắn, như hiểu được suy nghĩ Lâm Vũ chứ hiện giờ trong lòng như đang lửa thiêu đốt, hắn tạm thời rút tay nhìn Lâm Vũ nói đầy chế giễu:

- Ồ ta quên cái tên phế vật nhất Lâm Gia chưa đạt nổi tí kinh mạch khí trong đơn hà sao cả gan làm ta nằm liệt giường.

"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà không biết nhục ở đó nói đạo lý" Nghe lời xuc phạm của Lâm Vũ, khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Tiếu mới hơi thả lỏng một chút bắt đầu cứng lại, không ngừng nói cười vào tai, tình bực tức đó, làm cho tất cả thiếu niên trong khuôn viên vì 'đố kỵ' mà hai mắt lác lên. Từ xa xa nhìn hai người cười cười nói nói, Ngọc Nhi khoé miệng hơi giật giật, khuôn măt có chút khó coi, hai nắm tay, hết nắm vào rồi lại thả ra.

" Cái gì?" đó là từ để nghi vấn, lời đồng thanh người chứng kiến biểu đạt cho bất ngờ đến cạn lời, khí không xung quanh bắt đầu bàn tán về chuyện này căng thẳng hơn.

"Bình ổn dụ cọp ra hang đã, thể trạng ăn uống béo tốt chưa đủ tuổi dám chê bổn tôn, định lấy ngươi làm phồng nền mới cho chút thời gian đứng ở đây khoác lác." Lâm Vũ thản nhiên ngắt quãng lời chế giễu của Lâm Tiếu kia vừa nói vừa khởi đầu gân cốt. Ngay cả lông mày Lâm Tiếu cũng giật giật cứng cả cổ.

Lâm Vũ so sánh Lâm Tiếu thiếu gia là một con chó. Vừa nãy động tĩnh khá lớn nên có một số người đi ngó vào trong xem xét, mặc dù biết tình hình hiện tại nhưng không ai dám ra can ngăn sơ địa vị Lâm Tiếu. Lâm Vũ cả gan chống đối.

Là con trai thứ hai của đại trưởng lão trong gia tộc, cảm giác ưu việt của Lâm Tiếu luôn luôn rất mạnh, đối với thiếu nữ không giống người thường Ngọc Ngu này, trong nội tâm của Lâm Tiếu, đã vô cùng kiên quyết ngầm ép coi nàng là vợ của mình, cho dù đây chỉ là hy vọng đơn phương của hắn mà thôi. Muốn đùa giỡn chút thân thể của Ngọc Nhi để làm Lâm Vũ bất lực giờ lại thành bất thành. Không những phản tác dụng làm hắn bị mất mặt tận hai lần. Ngọn lửa bạo lực bùng lên, hơn nữa quan trọng nhất là,một tên phế vật hắn có thể giết bất kì lúc nào dám đứng mặt đối mặt với hắn.

Nộ khí trong đôi tròng mắt không ngừng toát ra. Một lát sau, Lâm Tiếu chậm rãi thở ra một hơi, trên khuôn mặt lại đeo một nụ cười ấm áp, chỉnh sửa quần áo có chút lộn xộn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hướng về Lâm Vũ đang tự ti đứng tiếp đón chậm rãi bước tới. Mọi người biết sắp có tại họa lớn ập tới nơi này rồi.

- Trời ơi, Lâm Vũ dám gọi Lâm Tiếu thiếu gia là cẩu thật gan quá vậy.

Một nữ tử mặt mũi bình thường xem nói nấp sau cửa cùng mấy người gần đó nghe câu nói vừa nãy vẫn không tin sự thật. Sao Lâm Vũ có gan như vậy.

- Ta thấy giống bị điên ý trọc thiếu gia với tu vi tám đoạn hạ cấp Nhập Hà Cảnh thì.. Sao tên ngốc đó lại có thể....Lâm Vũ lần này xui rồi .

Một nam béo lắc đầu thở dài nói. Cậu ta bất ngờ không tin câu nói vừa rồi nhưng nghĩ lại có ích gì chứ. Thiên tài Lâm gia cảnh giới đỉnh danh mà còn đối xử phần tôn trọng với Lâm Tiếu vậy mà Lâm Vũ hắn phế nhân bình thường.

Tiếng xôn xao khắp nơi, khiến Lâm Tiếu khuôn mặt giật giật đỏ bừng, đường đường danh phận thiếu gia từ trước đến nay ai gặp phải cúi đầu kính nể mà lại bị một tên rẻ rách coi không ra gì, thêm những cắt ngang lời gọi thẳng tên là cẩu, với một người địa vị như Lâm Tiếu làm sao có thể bị sỉ nhục với nhiều người ở đây.

" Giỏi lắm tên phế vật kia " giờ này Lâm Tiếu đã nổi gân xanh khuôn mặt đầy sự tức giận. Chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mặt Lâm Vũ. Mấy tên theo Lâm Tiếu mặt mày xanh tái méc và những mấy người ngoại tộc đang núp nhìn trộm cũng vậy. Lâm Tiếu thực sự tự ái rồi. Lâm Vũ ngoái tay bình thản coi như chưa nghe thấy gì.

- Hôm nay ta sẽ đánh gãy tay chân ngươi, sau đó nhổ răng ngươi, chặt tứ chi của ngươi ra hừ hừ .... bay đâu lên cho ta.

Lúc này Lâm Tiếu nói dứt lời khuôn mặt như một con dã thú với vồ tới. Đằng sau sáu, bảy đàn đệ của Lâm Tiếu vọt tới vận dụng ra khí hà khiến cho bầu khí xung quanh có chút căng thẳng. Ai nấy đều tỏ vẻ thích thú. Chỉ riêng Lâm Vũ khoan tay đứng im tiếp đón bọn hạng tầm thường. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lâm Vũ lông mày đột nhiên nhăn lại, quang nhãn giúp hắn ta biết rõ cử động của từng người trong khu vực bán kính vài thước, trong đó có cả tên Lâm vũ đang đi về phía Tiêu Viêm.

Những người xung quanh thấy vậy không khỏi thở dài, Lâm Vũ từ xưa năm nào đều bị tẩn nằm cho liệt giường, ba hôm trước bị hành cho suýt trước giờ lấy một địch bảy chắc tàn tật

"Thôi xong rồi, xin lỗi Lâm Vũ bọn ta không thể làm gì " họ tuy giống Lâm Vũ là người cùng trong ngoại phủ tuy biết Lâm Vũ hắn phế vật từ khi mới sinh ra căn cơ không có đáng thương.

Nhưng muốn giúp vô ích, vì kẻ trước mặt không phải dạng thường với địa vị như họ làm sao có thể. Người gần xung quanh nhà Lâm Vũ khác hắn là bao.

Khi mọi người cúi đầu than thở nghĩ tới cảnh Lâm Vũ bị đánh cho thừa sống thiếu chết. Lệnh vừa dứt hàng loạt tiếng kêu đơn đớn vang lên. Nghe được âm thanh này một số người cố cắn răng thương tiếc không muốn nhìn, nhưng lương tâm họ không cho phép dù hôm nay bị đánh thay cũng phải cản lại mới được.

Vừa ngẩng đầu thì mặt ai há hốc mồm cảnh trước mắt đối diện với họ loạt người của Lâm Tiếu nằm trên mặt đất lên thất thanh kêu lên.

" Đùa chắc ba ơi". Những người khác đang lắc đầu cũng nhìn cảnh tượng trước mặt liền câm nín run không nói thêm, người ngay cả tên Lâm Tiếu vừa nãy đang cười độc ác nhìn đoàn người lao đang tưởng tượng Lâm Vũ khóc lóc xin tha mạng, tưởng không có chỉ có kinh hồn muốn lòi cả đôi mắt nhìn cảnh tượng ảo ma.

Trong số bảy người có 4 người có khí hà từ 14 đến 20 mạch, 3 người là nhập hà cả 6, 9 đoạn hạ cấp trong đó có duy nhất tên đấu hà trung cấp một đoạn trong chốc lát. Nằm xõng xoài dưới chân Lâm Vũ, biểu mặt mỗi tên co giận liên tức toàn thân đau nhức không cử động được. Dùng tia niệm kinh hãi vừa rồi bọn chúng chưa thấy Lâm Vũ đã gục hết.

"Ực" một thanh niên xem ngồi bệt xuống, nuốt nước bọt cố nói " Lâm Vũ hắn hắn là nhập hà cảnh trung cấp.

Mặc dù lời thanh niên đó nói rất nhỏ, nhưng ai đang chứng kiến phải run lên. Không phải thanh niên đó biết, tất cả mọi người điều hiểu thậm chí Lâm Tiếu đang ngơ ngác cũng biết một người cả thể, người thậm chí nhập hà cảnh nhất đoạn trung cấp mà đối phương dễ dàng hạ gục chỉ có thể đạt tới tu vi nhập hà cảnh trung cấp thậm trí phải hơn.

Hiện tại tộc Lâm Gia hệ thanh niên chỉ có Lâm Hạo, Lâm Chánh, Lâm Bảo...., đều nằm trong top 20 người trẻ của Lâm gia khi sớm đạt đến đấu hà trung cấp. Phải biết những thiên tài toàn người xuất sắc trong nhiều người. Tu luyện từ hạ cấp lên trung rồi cao gian nan vô cùng đều này ai nấy đều hiểu rõ.

Còn ai đứng đầu trong thế hệ trẻ Lâm gia ư nghĩ tới đây mọi người không thể rùng mình với những quái vật đó.

Nhưng Lâm Vũ đã đánh bại được Lâm Thịnh người vừa cùng lúc hạ bảy người tấn công, trong số đó có kẻ thuộc hạng 20 suy ra phải chăng chỉ có 20 người trong thế hệ thanh niên Lâm gia mới có khả năng đánh một đòn hạ gục Lâm Thịnh, đúng phải nói Lâm Vũ đủ tư cách thuộc nằm trong hai mươi trẻ người mạnh nhất Lâm gia rồi sao, nhưng Lâm Vũ từ nhỏ đến lớn ai cũng cho không bằng phế nhân, không có đan dược, tài nguyên, không công pháp, võ công, không chỉ dạy điều khó tin này sao có thể diễn ra ...

Im lặng, im lặng đủ mọi thể loại suy nghĩ được đặt ra. Tất cả toát mồ hôi, khung cảnh yên tĩnh lần nữa tái diễn chỉ có tiếng chim hốt vang lên. Bất động, choáng ngợp, có người chỉ cho rằng đây là mơ tưởng. Ánh mắt mọi người đổ dồn lên Lâm Vũ với sự khó tin.

Không miệng ác ý cong lên chẳng được lâu, thay vào đó là vẻ cười từ từ thu lại. Bị Lâm Vũ áp đảo hoàn toàn sức mạnh như vậy vẻ mặt lập tức trở nen âm trầm. Lâm Vũ giờ mặc áo khá cũ nát vài chỗ rách, nhưng hắn vẫn thản nhiên không chút run sợ với cặp lệ thách thức nhìn tên Lâm Tiếu ăn mặc xa hoa run rẩy trước mặt. Tới lúc để hắn thể hiện là thanh niên giấu nghề rồi. Nghĩ đâu xa kiểu gì hắn chả nổi khắp nơi.

Thử hỏi rằng, liệu có ai dám nghĩ một tên mới sinh ra đã được chủ định không thể tu luyện. Tinh mạch bế tắc, căn cốt hỗn loạn có thể có ngày hôm nay. Suốt ngần ấy năm, hắn được nhận định là phế vật, hắn chỉ có thể chịu đựng, hắn chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp.

Để giờ đây, từ tên phế vật người đó khinh chê trở thành tu chân giả sánh ngang thiên tài đột phá thẳng lên cảnh giới bao người thường ao ước. Đã khai mở tinh mạch, ngưng tụ 20 kinh mạch khí, tạo đơn hà tiến vào nhập hà cảnh trở thành cường giả.

Giờ đây mọi chuyện rõ như ban này, Lâm Vũ giờ nãy đã bước vào giới tu tiên.

Bần thần nhìn Lâm Thịnh mới lao lên giờ nằm hôn mê gần chỗ Lâm Vũ giống như vả mặt tên Lâm Tiếu, mới ba ngày trước hắn còn nhớ rõ bản thân dẫm đạp tên phế vật kia kháng chút kháng cự. Thế mà giờ nhập hà cảnh trung cấp mà lại... ý định trong đầu của Lâm Tiếu rối rắm vô cùng.

Khung cảnh yên tĩnh đúng như bối cảnh hoang sơ này chỉ có tiếng chim hốt vang. Tiếc thay vào đó trái ngược náo nhiệt khi quang cảnh đìu hiu là hơn chục người đang đất động, choáng ngợp, có người chỉ cho rằng đây là mơ đủ mọi cảm xúc diễn tả. Ánh mắt từng người đổ dồn lên Lâm Vũ sự khó tin.

Gã đang khóa tay Ngọc Nhi thấy cảnh tượng vừa rồi cũng toát mồ hôi lạnh, không thể nói lên lời buông hai tay đang khóa chặt Ngọc Nhi lùi ra sau mấy bước. Mấy kẻ khác theo Lâm Tiếu đi run cầm cập cố gắng vòng ra sau xách tên Lâm Thịnh đã nằm xõng xoài dưới đất cẩn thận kéo lên ra xa. lâm Vũ liếc mắt thấy vậy đành thôi, mấy kẻ tay chân này không đáng để ra tay.

Ngọc Nhi chứng kiến độ oai phong anh trai mình khẽ cắn môi mặt đỏ ửng cảm thán thầm: "Muội biết ca làm được mà! " Ngọc Nhi tự hào nhìn Lâm Vũ đã đạt đến cảnh giới tu chân giả rồi, mặc cho quên rằng Lâm Vũ gần 1 tiếng trước vẫn phải để nàng chăm sóc tưởng lên bàn thờ ngắm giờ đây lại có tu vi đột phá thần tốc.

Quan trọng tiểu nữ mới lớn này phấn khích không phải ca ca mình đánh bại Lâm Thịnh. Mà chính do khi thấy ca ca nàng có thể đứng lên không hèn nhất chạy trốn nữa hạ gục đám mất dạy kia, ca nàng từ bé đến lớn đã chịu uất ức đến dường nào chẳng ai đếm nổi, nhiều khi nàng phải bảo vệ người anh trai mình.

Nhưng hôm nay Lâm Vũ không hề nằm yên cho cuộc đời phán xét nữa, hắn đủ tư cách đối mặt với thử thách. Lần này chính hắn đã bảo vệ người thân hắn. Bảo vệ muội muội hắn và mẫu thân hắn.

Yên Nương đầu đội ngọc trâm giờ đây nhìn hài nhi mà bà nuôi nấng suốt bao nhiêu năm qua chưa hề trách móc một lần hiện tại đứng oai phong dưới cái nắng từ mặt trời phản bóng trên mặt đất đầy sỏi đá. Thân ảnh quen thuộc hiện lên.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây trắng phao chiếu lên khuôn mặt ấy, chàng thanh niên non nớt này. Mỹ phụ nhân này cuối cùng rơi giọt lệ, cảm nhận thấy hình dáng kia giống với một thân ảnh trung tuấn kiệt đang cầm chiếc búa bao phủ bởi sấm sét mỉm cười thật ngây ngô.

- Thật sự hài tử chúng ta giống chàng lắm đó Lâm Bá. Đứa bé này thật sự giống chàng năm xưa hai ta quen nhau vậy. Giá như chàng có thể ở đây giống thiếp. Nhìn nó trưởng thành..

Lâm Vũ mặc áo ba khoan cũ lâu khoan tay nhìn Lâm Tiếu trước mặt hiện tại thấy bọn người theo sau đang bị sốc tinh thần, phía hai người Ngọc Nhi và Yên Nương hiện tại an toàn khiến hắn thoải mái hơn. Dẫu sao lo nhất là vấn đề bảo hộ hai người.

- Nhìn tâm lý bọn chúng đang hoảng loạn thời gian nữa không dám hành động đối với mẫu thân và Ngọc Nhi, nếu quyết xong ta có thể an tâm xử trí phế vật Lâm Tiếu đã.

Ít ai biết mỹ phụ thân trẻ đẹp kia đã làm bao công việc bất kể giá buốt hay lửa thiêu nuôi gia đình hắn, đã phải bao lần cố giấu giọt nước mắt hàng đêm. Vậy mà có nhưng kẻ chà đạp lên người mỹ phụ nhỏ bé ấy.

Với Ngọc Nhi, em gái thân thiết với hắn từ nhỏ, người đời nói làm huynh trưởng thì đáng ra dáng, đáng lẽ hắn phải bảo vệ em gái mình từ lâu, đâu như bao nhiêu năm nay trái ngược hoàn toàn. Có mỗi Ngọc Nhi là bảo vệ hắn, có mỗi nó chăm sóc ăn sau những trận đòn.

Mặc kệ mẫu thân với Ngọc Nhi còn biết hắn là Lâm Vũ thuở bé tới lớn hay thật ra đã biến thành con người khác. Nhưng tuyệt đối có một sự thật hắn được Yên Nương nuôi nấng, người đích thực được hắn gọi một tiếng mẫu thân. Cùng chung dòng máu, đối với hắn tình mẫu tử bất diệt.

"Xin lỗi muốn đùa để trả đủ món nợ với ngươi năm xưa. Sao hả thiếu gia cẩu gì đó ơi muốn bẻ tay chân ta mà" Lâm Vũ cười nói khiêu khích với bộ mặt đần thối Lâm Tiếu

Lâm Tiếu mặt cứng đờ nói đầy hoảng loạn mặc dù đứng vững, nhìn kĩ thấy rõ người hắn run rẩy: "Không thể nào như thế được, hắn là tên phế vật bao lần khảo nghiệm chưa nổi ngưng đọng một tia kinh mạch khí sao có thể có thể.

Lâm Tiếu sắc mặt sợ sệt, nghĩ vài phút mãi mà chả lòi thông tin nào giải thích, đành tìm cách dấu mặt đi. Việc cần làm bây giờ giữ gìn uy tín gắn bừa tội danh, lấy danh nghĩ dùng chấp pháp gia tộc tới. Nghĩ đến đội chấp pháp trong đầu Lâm Tiếu như biết gì đó. Tên này muốn xem Lâm Vũ đối phó thế nào.

Lâm Tiếu quỷ kế bẩn thỉu nhiều hơn cả liêm sỉ, khuôn mặt cười lớn như tìm ra cách gì đó giải quyết vấn đề.

- Đúng rồi Lâm Vũ, ngươi không bằng phế vật nhất định đã dùng đan dược cấm, sử dụng ám khí dẫn tới ma hóa, ta ta sẽ báo cáo trưởng lão bắt ngươi về hahhaha. Để xem lúc đó ngươi chối bỏ kiểu gì.

Lâm Tiếu cảm giác ngực bị nghẹn lại khăng khăng sử dụng đan cấm, tên đó không thể chấp nhận việc Lâm Vũ đạt đến cảnh giới cao hơn hắn. Xét bình diện bất kì ai tu luyện điều cấm kỵ nhất là theo tà đạo, tâm ma hóa vi phạm đến luật lệ chính đạo của con người. Một trong đó có đan dược cấm, tác dụng làm cho người sử dụng tăng lên thực lực mấy phần mặc cho cái giá phải trả khiến tâm tính bị ma hóa, sát tâm nổi lên dẫn tới vào con đường tà ma môn đạo.

Phía xa, người chứng kiến híp mắt mặc dù mọi người vẫn chưa hiểu lý do tên phế vật Lâm Vũ kia làm gì bá đạo thế được. Tuy vậy nhìn Lâm Tiếu cười nói run rẩy điều này làm cho người khác rùng mình, bởi vì trong mắt bọn họ thì Lâm Tiếu luôn luôn mưu tính mới hành động kiêu ngạo vô cùng, thật sự không phải là người súc vật mới nói toàn câu ngậm máu phun người trơ trẽn mức này.

Tên Lâm Vũ dùng đan cấm mà vẫn trạng thái chẳng chút tà tâm sao? ám khí gì mà trên đất không có nổi một chiếc. Quan trọng đan cấm và ám khí bị hoàng thất và Bảo Lâu đan cấm đoán từ lâu, việc kiểm soát vô cùng gắt gao có tiền chưa chắc mua được? Lâm Vũ nghèo rớt mùng tơi nhiều tiền tới mức đó. Nếu người khác nghe Lâm Tiếu đã chửi vào mặt cho rồi. Coi bọn họ mù chắc.

Lâm Vũ chỉ cười nhẹ tâm tính của Lâm Tiếu thật sự đúng kiểu trẻ trâu nổi loạn, không ăn được thì hại người khác đến chết. Nhưng kẻ thiếu gia tự xưng dòng dõi gia tộc nói câu nào ngu câu đấy làm cho Lâm Vũ mất mặt khi mang họ Lâm:

- Không ngờ Lâm gia lại có thiếu gia hơi bẩn sáng chưa đánh răng. Lâm Tiếu ngươi sinh ra chắc bị dị tật bẩm sinh mù từ trong trứng nước. Bất hạnh, bất hạnh.

Thanh âm châm biến truyền đến làm Lâm Tiếu và cả bọn ở đâu cả kinh. Lúc này mới nhớ tới người thanh niên non trẻ đang khoan tay đứng trước mắt này khiêu khích hoàn toàn cơ sở, thực lực Nhập Hà Cảnh.

Nhất thời sự phẫn nộ đều biến mất vô ảnh vô tung, lại nhìn nhìn nhau khờ dại. Còn đám người đang hóng dõi cũng phì phì cười thầm vài câu.

Này Lâm Vũ nói quá đúng.

- Lâm Vũ! ngươi biết ta cha ta là ai không? đừng có nghĩ đạt đến cảnh giới Nhập Hà cảnh mà đắc ý. Cho dù ngươi có như thế nào cũng chỉ là một kẻ tiện dân, mộ tên ngoại tộc, một tên nghèo hèn sống ăn bám Lâm gia thôi. Với danh nghĩa cao quý như ta hạ lệnh của đủ làm cho cả nhà ngươi đến mẩu xương cũng không còn... Ngươi... Ngươi định làm gì.