Sương mù vẫn dày đậm đặc luồng qua khẽ lá, đọng lại dòng nước giá lạnh. Tia sáng có chiếu qua đi nữa, bình minh đã bắt đầu lên thì tối đa đủ giảm bớt âm u một chút. Trong khói sương ngun ngút bốc lên như thế này. Nơi rừng thiên nước độc bao trùm làm cho con người ta lúc nào căng mình đề cao cảnh giác. Tuyệt đối không hề lơ là phòng bị.
Bởi vì nơi hoang dã phủ mình dưới lớp màn sương, tầm nhìn hạn hẹp. Đâu ai biết ẩn mình dưới lớp sương đó. Một con quái thú khát máu sẽ cắn nát từng người nơi đây, xé xác họ ra trăm mảnh.
Ngoài những con quái thú khát máu đó, chờ đợi họ là những trận tập kích của đám thổ phi. Đôi khi chuyện các dong binh đoàn khác chém giết lẫn nhau chưa là hiếm.
Mọi điều gì cũng có thể xảy ra. Lẽ đó hiếm khi thấy có ai đó đơn lẻ và mạo hiểm khám phá sâu ở núi Sóc Sơn.
Những đại hán đi sát vào nhau, mỗi bước hành chân cách không quá nhau nửa thước. Đôi mắt hổ phách của Tiểu Đào trên thân khoắc lên bộ áo giáp cưỡi ngựa dẫn đầu nhóm dong binh đoàn này đã đi một đoạn khá xa kể từ khi xuất phát. Nữ tử tuy đã đi một hành trình dài nhưng vẫn vẫn mang phong thái một chỉ huy thực thụ. Cho dù thân hình là của nữ nhi.
Vào lúc này, nếu chú ý ra ngoài, nhân vật chính của chúng ta Lâm Vũ với cái tên giả danh là Lệ Bất Ngũ từ cuối đoàn xe ngựa đang tiến vào khu bãi trống trong rừng sâu. Rất nhanh sau đó đoàn xe đi tới dừng chân trước những gốc cây cổ thụ, vì thời gian đi đường lâu nên bộ dạng ai đều tỏ ra mệt mỏi. Mới xả hết căng thẳng mệt mỏi dựa lưng vào gốc cây. Xem như là thời gian nghỉ ngơi quý báu.
'Lệ Bất Ngũ' giống bao người khác, bắt trước ngồi vào gốc to vài thước gần đó. Cách xe hắn không xa, cố tỏ vẻ xuống sức mà ngồi bịch xuống. Cự nhiên thần thái cũng giống bao nhiêu người trong binh đoàn.
Táo tào mặt mày ủ rũ, thi thoảng rộng miệng ngáp ngáp vài cái. Đi tới từng chỗ người kiểm tra, vừa kiểm soát nhân số cũng như vừa kiểm tra hành lý. Tránh việc sơ suất có thể xảy ra. Từ đầu hàng đến cuối hàng xem qua một lượt.
Biết rằng là có Tiểu Đào tọa trấn ở đây, làm mọi người trong đoàn phần an tâm mà nghỉ ngơi. Táo Tào cũng vậy, ban nãy thấy Tiểu Đào đã phân bố vài người canh phòng. Nghĩ được cái bớt lo âu, phần hắn đã mệt mỏi. Muốn tìm một chỗ tốt nghỉ ngơi một lát. Thấy Lệ Bất Ngũ cô đơn phương một góc ngồi cuối đoàn mà thấu cảm.
Rất hiển nhiên, loại người như Lệ Bất Ngũ nghèo đòi hơn nữa từ mới vùng quê lên đất khác quê người, có thế mới tự nhiên sẽ trở thành " xa lạ" của đại bộ phận người dong binh đoàn.
Nghĩ về gia thế Lệ Bất Ngũ, Tào Táo hắn lại có thương cảm hơn. Bộ đồ Tào Táo đang mặc hơn Lệ Bất Ngũ chẳng hơn bao nhiêu. Nói chung là cùng cảnh ngộ.
Táo Tào đến chỗ nghỉ ngơi của Lâm vũ, ngồi xuống chủ động bắt chuyện trước:
- Lệ Ngũ đệ đi đường có mệt mỏi lắm không? chỗ ta có bình nước uống đi cho khỏe.
Biết có người chú ý tới hắn, Lệ Bất Ngũ thật sự không thể chịu nổi nữa liền tùy tiện bừa chỗ nào đó xoa bóp dưới chân, sau đó không ngừng hổn hển thở dốc.
Lệ Bất Ngũ hít một hơi sâu, quay đầu nhìn lại vị sư huynh cao gầy mặt chữ điền, mặc dù đường đi rất khó khăn nhưng Lệ Bất Ngũ vẫn có đáp lại lời cảm ơn với Táo Tào:
- Đa tạ sư huynh.
Cầm bình nước trên tay, hắn uống một ngụm thật mạnh, nghe cả tiếng ùng ục từ yếu hầu. Liền hít một hơi thở thật sâu.
Táo Tào một bên trong cảnh tượng Lệ Bất Ngũ mệt mỏi nhưng chỉ cần uống một hụm nước hơi thở đã bình thường cảm thấy lời Lệ Bất Ngũ nói là tán tu có phần đáng tin. Trước khi xuất phát, Tào Táo đã phải cắn răng để chi tiền mua một lọ đan dược có tác dụng bổ sung thể lực. Ngay đến hắn là tu chân giả Nhập Hà Cảnh hạ cấp khi sử dụng lọ đan được đó rồi phải mất một lát mới dễ thở.
Đó là chưa kể Táo Tào đi bộ còn Lệ Bất Ngũ phải đẩy xe hàng nặng phía sau. Không phải người tu luyện khó lòng trên quãng đường dài trụ vững được. Nhìn bộ dạng người trong dong binh đoàn nhiều người thân hình nhỉnh hơn Lệ Bất Ngũ đều rã rời cơ thể hơn nhiều lần.
- Không có gì Lệ Ngũ sư đệ, chuyến đi này vất vả cho ngươi rồi. Hiện tại chuyến đi này vẫn chưa có sự cố nào xảy ra. Trên đường đi còn thu thập ít có giá trị, xem ra chỉ cần thám hiểm lát nữa có thể xuống núi rồi đến lúc đó thù lao sẽ trả đủ. Mà Lệ Ngũ đệ, đệ có dự tính sau khi xuống núi định gia nhập chính thức dong binh đoàn chúng ta không.
- Đa tạ Tào sư huynh quan tâm, thú thật thì ta dự định lên núi Sóc Sơn kiếm một khoảng nho nhỏ. Sau đó vào trung tâm thành thị kiếm chút công việc phụ để có chút tiền tích góp.
Nghe đến đây Tào Táo gãi đầu cười ngượng ngùng, hắn giờ mới nhớ Lệ Bất Ngũ là một kẻ tán tu. Đã là tán tu thì một thân phiêu bạc hành tẩu chốn tu tiên. Mai đây nay đó, làm gì có chuyện tâm tính để vào gia nhập dong binh đoàn suốt ngày đem tính mạng ra đặt cược. Tán tu chính là cầu vọng thanh danh, mong ngày nào đó tu luyện đến chín quả. Bước vào cảnh giả tu chân giả đỉnh cao. Lấy thực lực là vi tôn:
- Vậy thì không làm phiền Lệ Ngũ đệ nữa, chúc Lệ Ngũ sư đệ sớm tu tới cấp bậc như ý nguyệt. Nếu có thời gian tới làng Vũ Đại một chuyến, ở đó điều kiện không phải khá giả gì. Tuy thế nếu Lệ Ngũ sư đệ tới làm khách quý ta cũng rất hoan ngênh tiếp đón.
- Làng Vũ Đại ở Dương Nam Thành? Được! nếu có cơ hội ta sẽ cố gắng tới đó. À mà cho Ngũ đệ này hỏi, sao Táo Tào sư huynh lại gọi Tiểu Đào là sư tỷ vậy? Hai người có quan hệ sao.
Gió mát thổi phiu phiu, Táo Tào thở dài một hơi thật mạnh. Ngước nhìn bờ eo dưới lớp giáp sắt kia, khí chất nữ nhi mạnh mẽ đó làm người ta phải mến mộ.
Lệ Phi Ngũ cũng thở dài theo, chẳng mấy chốc cả hai đều ngồi cạnh nhau. Dưới tán cây, ngước nhìn Tiểu Đào phía xa đang chỉ đạo công việc trong dong binh đoàn, Táo Tào không khỏi kìm nén nở một nụ cười, cảm giác thân thiết vậy:
- Thật ra Lệ Ngũ đệ nhìn tỷ ấy dữ dằng nên mới cảm thấy thế. Chứ tỷ ấy tốt lắm! Bọn ta đều sinh ra có chung cảnh ngộ. Mỗi người từ một phương khác nhau tới kiếm sống, Tiểu Đào tỷ là người cưu mang bọn ta, coi bọn ta như người một nhà. Không có tỷ ấy, có lẽ bọn ta đang ăn xin chết rét ở góc nào đó.
Chuyện ở thế giới tu tiên giả này phải sinh tồn sống sót với nhau là bình thường. Ở cái thế giới rộng lớn bao nhiêu điều chưa được những con người phàm nhỏ bé này biết tới. Có lẽ bọn họ chỉ sống như kiếp con người bình thường. Sống như con người bình thường và chết như con người bình thường.
Bây giờ nghe lời tâm sự một thanh niên mặt chữ điền đôn hiền như Táo Tào. Trong lòng khẽ động người, vốn dĩ Lệ Bất Ngũ chỉ muốn cố tình tạo thấu cảm, đơn giản buôn tâm sự tạo con dấu bài trước mặt hắn. Lòng gợn sóng buồn man mát, thâm tâm Lâm Vũ thực sự gợi chút thấu cảm về những người phàm nhỏ bé này. Cho hắn có ánh nhìn khác về trần gian.
- Là 'Bổ Hà Khí'...'Bổ Hà Khí'. Chúng ta phát tài rồi.
Không gian tĩnh lặng bị phát tiếng cười điên dại của một tên nam tử. Âm thanh làm đánh bừng tỉnh giấc nghỉ ngơi của mọi người xung quang. Tia nhìn gắt gao chú ý tới hướng âm truyền gia. Dường như ai nấy đều rất tức giận về chuyện bất lịch sử vừa rồi. Đi quãng đường vài tiếng mới được chút thời gian nghỉ ngơi quý báu. Tự nhiên bị đánh thức bất ngờ vậy bảo ai dấu nổi cơn tức nghẹn.
Nhưng khi loáng thoáng nghe đến chữ 'Bổ Hà Khí', cơn nóng nảy giống như bùng lên rồi dập xịt. Hớn hở là hai từ để hình dung toàn bộ đa số người nơi đây. Không biết từ bao giờ hai chân đã đứng thẳng. Điên cuồng mà chạy tới.
Lâm Vũ vừa nhìn thấy chân dung mà đối phương mới lộ ra, ngay lập tức giật mình đến há hốc mồm, mãi không ngậm được miệng lại. Có chút nghi hoặc.
Gốc linh thảo màu hồng nhạt đang đung đưa. Theo đó linh khí mà nó sở hữu đối với người tu tiên giả mà nói, là một thứ cực kỳ bổ dưỡng.
Lâm Vũ vừa nhìn thấy chân dung mà dược linh mới lộ ra, ngay lập tức giật mình đến há hốc mồm, mãi không ngậm được miệng lại, có chút nghi hoặc: " Cây Bổ Hà Khí mọc như cỏ dại đó sao những người đó lại nhìn giống được bảo vật. Không đúng".
Mặc dù Lệ Bất Ngũ bộ dáng lạnh nhạt, thong dong không bức bách, nhưng qua hành động chạy điên đảo của Táo Tào này, thật sự có rất nhiều thứ làm cho hắn mắt cũng hồng lên cùng trong lòng cực kỳ xao động.
Hắn tự nhận trên người hiện tại cũng không có gốc linh thảo nào nhưng 'Bổ Hà Khí' hắn nhớ như in về quá khứ kiếp trước, dù là một loại linh dược có công dụng bổ trợ chỉ xứng thuộc hàng cỏ bỏ. Cho nên ngay từ đầu cử chỉ có phần thái quá làm hắn mở rộng tầm mắt.
Trong lúc Lâm Vũ còn suy nghĩ đủ để lấy một lý do giải thích. Từ màn sương mù dày đặc, chỉ nghe thấy tiếng xén gió lao thẳng về đám người Tiểu Đào.