Thiên Nam Pháp Hội

Chương 45: Quỷ đạo ma tượng (Trần Lạc trở lại)



“Bây giờ làm gì đây lão già, thầy Lạc không tham gia trận chiến rồi, giờ sao kiếm ai bây giờ” Lê Nam vừa đi vừa hỏi Trần Long về phương án tiếp theo cho trận chiến sắp tới

Trần Long trước câu hỏi của Lê Nam thì chưa trả lời vội. Vì thực sự Trần Long chỉ có phương án duy nhất và có hiệu quả nhất là nhờ đến sự giúp đỡ của Trần Lạc nhưng giờ cách đó đã thất bại. Giờ đây trận chiến đang cận kề nếu thiếu đi sự giúp đỡ của Trần Lạc tương quan lực lượng của hai bên thì thế khó đang nghiêng về phe pháp sư.

“Bây giờ chỉ còn cách là nhờ ông triệu tập thêm pháp sư cấp cao trong gia tộc của ông tham chiến thôi. Như ông thấy đấy một mình con quỷ đã khiến chúng ta khốn đốn một pha rồi. Giờ đây hội tà pháp sư bọn chúng lại cử người tới giờ ông tinh phe ta chiến thắng kiểu gì”

Trần Long đáp lời với sự mong muốn kì vọng về một sự giúp đỡ từ Lê Nam.

“Hmmmmmmmm khó thế dù gì thì nhiệm vụ xử lý con quỷ này bản chất không phải là nhiệm vụ của gia tộc chúng tôi. Việc đột ngột cử nhiều pháp sư cấp cao trong gia tộc chúng tôi, chắc chắn sẽ bị các bô lão và những người khác ngăn cản. Cúng lắm tôi chỉ có thể cử một vài pháp sư tầm trung hoặc ít pháp sư cấp cao theo để trợ giúp thôi. Chúng tôi cũng phải chừa nhận lực sẵn sàng cho các nhiệm vụ khác chứ”

Trần Long sau khi nghe câu trả lời của Lê Nam thì thất vọng vô cùng, ông vò đầu bứt tai. Tình thế hiện giờ như đang đánh đố Trần Long.

" Thôi thì nhanh chóng quay trở lại làng giám sát con quỷ với lại nghỉ ngơi hồi sức thôi. Dù sao tôi với ông cũng đi một quãng đường khá xa rồi. Nhanh chóng hồi sức rồi tham chiến thôi. " Trần Long cất lời lên tiếng nói với người bạn của mình.

Lê Nam nghe vậy vẫn không quên cà khịa Trần Long:

“Thế bây giờ không đi nhờ đồng minh nữa à, ông bạn của tôi giờ hết cách rồi nhỉ”

Trần Long vẫn lững thững bước đi tiếp nhằm nhanh chóng trở lại chiếc xe đang đậu để quay lại trận chiến. Vừa đi Trần Long vừa nói:

" Thôi còn ai nữa mà nhờ, cuối cùng chỉ được mỗi ông là người đồng minh uy tín nhất mà tôi có mà thôi. Đi nhanh đi lão già Lê Nam kia trời tối rồi mà còn một quãng nữa mới tới chiếc xe."

Câu nói thể hiện rõ sự tin tưởng của Trần Long với người bạn của mình. Hai người vẫn tiếp tục di chuyển ngược lại với hướng mà họ đã đi để trở về nơi bắt đầu. Hai người Trần Long và Lê Nam cũng không thể triệu hồi thần thú nhằm hỗ trợ di chuyển được vì một khi đã triệu hồi thì sẽ tiêu tốn rất nhiều Thần Khí trong người họ, và họ cần vài ngày để hồi phục.

Sau khoảng ba mươi phút chạy bộ cuối cùng hai người họ đã sắp trở về nơi chiếc xe đậu khi đang đi trên đoạn đường hai người đều cảm nhận được một thừ gì đó đang di chuyển một luồng tiên khí phát ra.

Trần Long sau khi cảm nhận được tiên khí phát ra cảm thấy vui mừng phấn khởi quay lại hỏi Lê Nam:

“Ông cảm thấy gì không, tiên khí đang phát ra, nó ở khá gần với chúng ta”

Lê Nam cũng cảm nhận được điều đó cất lời đáp lại:

“Chả nhẽ cũng có một người khác có khả năng sử dụng tiên thuật hay sao”

Trần Long ngán ngẩm khẳng định lại cho Lê Nam hiểu:

“Làm gì còn ai nữa mà nói là sử dụng được tiên thuật nữa, chỉ có một khả năng duy nhất thôi. Đó là Thầy Lạc đã đổi ý thầy sẽ quay lại giúp đỡ chúng ta”

Ngay sau câu nói đó một con rồng trắng với Trần Lạc và ông Tuấn ngồi phía bên trên phi xuống đáp đối diện với trước sự ngạc nhiên của Trần Long và Lê Nam. Trần Lạc cất lời:

“Vậy còn bao nhiêu thời gian nữa thì cuộc chiến sẽ diễn ra?”

Trần Long vẫn chưa hết ngạc nhiên trước sự chuyển biến của Trần Lạc chỉ kịp trả lời:

“Còn khoảng hai ngày nữa hay cụ thể hơn là vào đêm ngày kia nữa ạ”

Trần Lạc nghe vậy liền gật đầu như hiểu rõ tình thế cất lời:

“Vậy là cũng không có nhiều thời gian nữa đâu nhanh chóng lên đường thôi. Hai người mau cưỡi lên cơn bạch long này đi”

Hai người Trần Long và Lê Nam ngồi lên con rồng, thế rồi nhóm người bọn họ lại lao đi. Trên đường Trần Lạc thi triển Tiên thuật chữa trị hết sự mệt mỏi hai người, giúp họ lấy lại thể trạng tốt nhất, hướng thẳng tới trận chiến sắp tới tại làng Thụ.

Về phí nhóm tà pháp sư với hai tên Pháp sư Hạ huyền Ngũ Lực và Hạ Huyền Tứ Công cầm đầu. Sau ba ngày nghỉ ngơi chúng đã hồi phục thể trạng về mức xung sức nhất.

Hiện giờ bọn chúng đang chú ngụ trong làng và cũng đang sẵn sàng cho trận chiến. Tên Hạ Huyền Tứ với bản tính vốn cao ngạo nóng nảy. Hắn liền đấm vỡ một cái ghế rồi mới cất lời:

“Khốn kiếp lũ pháp sư cứ canh con quỷ liền tục như vậy ba ngày nay rồi, chúng ta không có cách nào tiếp cận và giải phóng sớm cho con quỷ cả. Này Hạ ngũ Lực người có cao kiến gì không, chứ nếu không tấn công bất ngờ mà chỉ đợi đến khí trận pháp kia hết hiệu lực rồi tham chiến thì khó mà nằm chắc phần thắng được. Như trong thi đấu vậy phải chủ động trước mới thắng được.”

Tên Lực suy nghĩ trầm ngâm một chút rồi như nghĩ ra kế sách gì đó hắn cười lớn rồi nói:

“Có có cách rồi”