Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 3



Ở lại, dĩ nhiên phải ở lại Hương Cảng.

Ngày ngày từ Cửu Long tới hội chơi bài, chẳng khác gì nông dân dậy từ lúc gà gáy vào thành, cả người đầy mồ hôi. Nhóm bạn chơi bài đều khách sáo, tán gẫu nói ở Cửu Long náo nhiệt, không giống như trong Hương Cảng, quỷ cũng chẳng thấy con nào, nhưng sự cười nhạo châm chọc trong mắt họ thì Chiêm Mỹ Phượng có thể nhận ra rất rõ. Ngày đêm cô ta mơ tưởng có được một nơi ở trên sườn núi, có thể thản nhiên chờ đám bạn chơi bài đến nhà, bất đắc dĩ là trong nhà Hoa Lão Hổ đã có hai con cọp cái, không muốn dưới mái hiên lại nhiều thêm một con nữa, nên cô ta không thể nói ra được.

Chuyện mất thể diện như thế Chiêm Mỹ Phượng nhịn đã mười hai năm, gần đây Mỹ Nhược quấn quýt lấy cha nuôi, nói muốn học trường nữ sinh La ở Hương Cảng, Hoa Lão Hổ mới đồng ý.

Coi như Mỹ Nhược đã hiểu vì sao mẹ mình lại truy phu tới tận Tây Cống, vội vàng gặp mặt Hoa Lão Hổ lần cuối cùng. Căn nhà nơi sườn núi đã thành bọt biển, ngay cả chỗ dưới chân này cũng là của ngân hàng, có thể không sợ sao?

Hai người trước mặt vẫn mặt đỏ tai hồng, từ chuyện đâu đâu tới chuyện xưa của Mỹ Phượng, nói tới mười bốn năm trước, tên hồ cẩu bằng hữu của Chiêm Tiếu Đường lừa gạt tình cảm đầu đời của Chiêm Mỹ Phượng, hại cả đời cô ta. Trước sau như một, một vẫn là người bị hại lên án, một kẻ cho là “tôi chỉ muốn tốt cho chị, chị còn không biết cảm ơn”, thật là ấm ức.

Mỗi lần như thế này, Chiêm Mỹ Nhược liền nằm cứng đơ. Cô làm hỏng cả đời mẹ là tội lỗi không thể trốn tránh được, ánh mắt Chiêm Mỹ Phượng chợt chuyển hướng. Dù sao cậu và mẹ là chị em ruột, mà cô chẳng qua là đứa con ngoài ý muốn.

Quả nhiên, Chiêm Mỹ Phượng thoáng nhìn nụ cười nhạo trên môi cô, lập tức đạp lên dép lông thỏ ba tấc dưới chân, chỉ vào mặt Mỹ Nhược, ngực phập phồng, chuẩn bị phát tiết oán khí nửa đời.

“Mẹ là bị con làm liên lụy, nếu không bởi vì con, năm đó sao mẹ lại phải đi biển làm vũ nữ?” Mỹ Nhược giành nói trước, “Thuyền nát cũng còn ba cân đinh, tuy rằng Chiêm gia chúng ta đã suy tàn, nhưng còn có các vị chú bác quan tâm, không có con thì kiểu gì mẹ cũng có thể gả vào nhà nào đó làm thiếu phu nhân.”

Mẹ cô rút tay về, “Con biết là tốt rồi!” lại hầm hừ mắng em trai: “Một đời này của tôi bị hai con quỷ đòi nợ làm liên lụy, một con đòi nợ tiền, một con thì đòi mạng!”

“Nói đến tiền, trường học bắt đầu thông báo mua đồng phục mùa đông rồi,” Mỹ Nhược thở dài, “Cậu à, bạn chơi bài của mẹ nói tuần trước cậu còn đi Macao…”

Chiêm Mỹ Phượng biết thời cơ, lập tức tiếp tục câu chuyện, “Có tiền đi đánh bạc, mà lại không thấy cậu cho cháu gái chút tiền tiêu vặt!” Vào lúc động đến vấn đề tiền nong, mẹ con đương nhiên cùng một lập trường, “Còn nữa, chẳng biết bao giờ Hoa Lão Hổ mới trở về, tôi mặc kệ, Tiếu Đường, chị nuôi cậu đã hai mươi năm rồi, bây giờ nên được hưởng phúc! Sau này tiền thanh toán điện nước sinh hoạt, cậu nhớ trả thay chị.”

Nói đền tiền thì không có cha con. Chiêm Tiếu Đường lấy cớ vớ vẩn rồi tức giận rời đi, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, im lặng tới nỗi tiếng chân của Mang Phi cũng có thể nghe thấy.

Chiêm Mỹ Phượng ngả người vào đệm mềm, lo lắng xoay ngón tay. Lúc cô ta gặp mỗi tình đầu năm mười lăm tuổi, cứ tưởng có thể nhờ tình cảm mà thay đổi hoàn cảnh, một năm sau, lại nhớ tới ông bố chơi bạc thành tính, tài sản gia tăng duy nhất là con gái hàng ngày kêu khóc đòi ăn, vì thế nghe gã em trai ham chơi giật dây, quyết định đi làm vũ nữ.

Năm đó Lệ Trì là nơi xa hoa mà ai cũng sống mơ mơ màng màng, tùy tiện chọn một nữ tiếp viên cũng xinh đẹp vô cùng. Chiêm Mỹ Phượng chưa đến mười bảy tuổi đã gia nhập Lệ Trì nghiễm nhiên trở thành hồng bài nổi tiếng nhất, đáng tiếc phù dung sớm nở tối tàn, khách khứa còn chưa được thưởng thức hết phong tư của mỹ nhân, tháng thứ ba Chiêm Mỹ Phượng đã bị Hoa Lão Hổ đưa vào kim ốc.

Mười năm qua, dung nhan Chiêm Mỹ Phượng tăng thêm ba phần thành thục mà dáng vẻ và cử chỉ vẫn giống như cô gái nũng nịu. Mỹ Nhược dám chắc, nếu cha nuôi hiện giờ còn ở đây, nhất định sẽ nắm lấy tay nhỏ bé của mẹ, để mẹ nghiêng đầu lên vai mình mà nhẹ nhàng an ủi.

“Mẹ, căn nhà này đã thế chấp ngân hàng lấy tiền cho cậu chơi cổ phiếu hết?”

Chiêm Mỹ Phượng giương mắt nhìn, ánh mắt u oán đã nói thay tất cả.

“Nhà chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?”

“Mày có thấy phiền không? Cậu mày thấy tao thì mở miệng nói tiền, mày cũng họ theo, sao không học cho giỏi vào? Có ăn có uống là phải biết đủ chứ.”

Nếu mẹ cô quản lý tài sản như một cái thùng bị rò thì còn tốt, ít ra cũng có chút cặn còn sót lại, nhưng Chiêm Mỹ Phượng lại là một cái ống nước thông thẳng xuống dưới. Mỹ Nhược không dám suy nghĩ lạc quan nhưng vẫn không thể tin nổi, “Nếu không có tiền trả ngân hàng, ngôi nhà này bị tịch thu thì phải làm sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ cô trở nên trắng bệch, “Mẹ không biết.”

“Mẹ!”

Chiêm Mỹ Phượng đứng dậy lên lầu, Mỹ Nhược theo sát phía sau, “Mẹ!”

“Chờ cha nuôi con trở về thì mọi thứ sẽ tốt thôi, hiện tại để ý cũng có ích gì đâu?”

Giờ phút này Mỹ Nhược rất muốn Maria đứng dưới mái nhà cầm thánh giá hô tô một câu “Thánh mẫu Maria” thay cho mình.

“Cha nuôi trở về? Mẹ, mẹ tin là cha nuôi sẽ trở về sao? Nếu ông ấy không trở về thì sao?”

Chiêm Mỹ Phượng muốn nói lại thôi, lập tức cao giọng gọi lái xe, “A Trần! A Trần! Chuẩn bị xe!”

“Mẹ, trời sắp sập rồi, hiện tại mẹ còn muốn đi chơi bài? Nếu ngân hàng thu nhà, chúng ta phải sống ở đâu đây? Cậu chỉ biết tiêu tiền thôi, đừng hy vọng cậu sẽ đưa tiền cho chúng ta thuê nhà rồi tiền điện nước! Tương lai như thế nào mẹ có biết không?”

Mẹ cô đột nhiên quay người lại, “Con nói cho mẹ biết bây giờ phải làm sao? Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày mẹ cầm túi xách đi làm, tới một công ty nhỏ rộng khoảng một trăm thước Anh chẳng có lấy chút ánh nắng, ngồi gõ máy chữ đồm độp mười tiếng? Hay đi giày cao gót ba tấc, mặc bộ sườn xám cắt lên hết đùi, đứng ở cửa tiệm rượu ngoại Cá chép, hứng gió biển thổi ào ào, cúi đầu khom lưng gọi ‘Cảm ơn đã hân hạnh chiếu cố, đi thong thả rồi trở lại’?”

“Thế thì sao nào? Chưa đến ba tháng mẹ có thể câu được ông chủ lớn để làm vợ kế, hoặc là vợ nhỏ cho phú ông nào đó. Mẹ và cậu chẳng phải định làm như thế sao? Cho nên hai người chẳng lo lắng gì cả.”

Mẹ cô tức giận đến run người, “Chiêm Mỹ Nhược, mẹ mày mười sáu tuổi đã đi làm vũ nữ để nuôi cả nhà, mày cũng có thể như thế!”

Cửa phòng đóng sầm lại một tiếng.

Cô Bảy an ủi Mỹ Nhược, “Tôi đã nhìn Đại tiểu thư lớn lên, rất giống tính khí của lão gia. Chỉ là nói thế thôi chứ không đành lòng. Tiểu tiểu thư, cô đừng vì thế mà không vui.”

“Cháu đâu có không vui.” Chuyện tới mức này làm gì có lựa chọn thứ hai? Mỹ Nhược ưỡn ngực, “Tuy cháu chưa dậy thì hết, nhưng chỉ cần có hai cái này là có thể hở ra hai phân, muốn thì cháu cũng có thể đi làm.”

Vốn dĩ cô sinh ra đã yếu ớt, thiếu nữ mười ba tuổi mà chỉ như đứa bé mười tuổi.

Mặt dày như thế khiến cô Bảy hoảng hốt, “Không thể nói bừa được, con gái Chiêm gia…”

“Cô Bảy, quên Chiêm gia đi.”

Cô Bảy trầm mặc, “…Lão thái gia là người tốt, ba tôi chết mà cũng nhớ mãi không quên. Lại thương cho lão gia, tùy là con vợ kế nhưng từ nhỏ đến lớn đều được coi như trân bảo. Chỉ tiếc lão gia tính tình nóng nảy, các anh em trong nhà cũng quá…” Bà là người hầu ở Chiêm gia đã mấy thế hệ, khó mà nói được lời gì không tốt về các vị lão gia.

Người già đi, thích nói những chuyện cũ, rất ít khi cô Bảy lắm mồm, đối với nhà ngoại Mỹ Nhược cũng biết rõ. Nhiều thế hệ Chiêm gia làm nghề y, về sau bắt đầu buôn bán khắp nam bắc, vì chiến tranh mà lão thái gia qua đời, trước khi chết lo lắng con trai nhỏ bị các con lớn bắt nạt, liền ra lệnh cho đại quản gia, cũng chính là cha của cô Bảy, đưa ông ngoại Mỹ Nhược tới phía nam. Chỉ tiếc ông ngoại Mỹ Nhược không chịu an phận.

“Chuyện này không cần nhắc lại nữa, giờ cháu chỉ lo lắng cho hiện tại và tương lai thôi.” Mỹ Nhược rũ người xuống, không giấu được vẻ chán nản. Cô vẫn luôn biết người khác có đồ cưới là gia thế, còn cô chỉ có một tờ giấy chứng nhận. Sau khi tốt nghiệp trường danh giá sẽ rất thuận lợi, trường La nữ trung là nơi nổi tiếng, cô có thể vào được, tương lai giành được học bổng du học cũng dễ dàng hơn. Hiện tại giấc mơ tan biến, cô chỉ có thể tiếp tục đi cùng con của Hoa Vương, cùng con gái người bán hàng rong làm bạn học.

Thậm chí còn tệ hơn.

“Đi bước nào tính bước đấy.” Cô Bảy cũng không nản. “Tiểu thư nhỏ, chuyện lần này chỉ sợ cô đã sai.”

Bà chỉ tay về cửa sau phòng bếp, “Người kia…”

Tiếng đập cửa “đốc đốc” xen ngang lời bà, người trong miệng cô Bảy đang đứng ở ngoài cửa thủy tinh.

Cô Bảy nhanh chóng đứng dậy, giống như gà mẹ muốn bảo vệ gà con, đứng xen giữa kẻ xấu và tiểu thư nhỏ, quát: “Anh muốn làm gì?”

Cận Chính Lôi tiến thêm một bước, vươn tay giơ chiếc bát rỗng, “Cô à, có nước sôi không?”

Hắn là bệnh nhân, bị thương nặng lại còn phát sốt, sau một ngày nghỉ chỉ ăn một bát cháo, uống một bát thuốc, tỉnh ngủ rồi thì miệng khô rất khó chịu, đành phải đi tới phòng bếp. Chủ nhà nói chuyện hắn đã nghe hơn phân nửa, thế mới biết Hoa Lão Hổ phú quý thành mây bay, tình cảnh người bên ngoài của ông ta lại túng quẫn thành như thế.

Cô Bảy xoay người rót nước cho hắn, ánh mắt đề phòng, Cận Chính Lôi lơ đễnh, nhận bát nước rồi ngồi xuống.

Thấy hắn không nhận một cách lịch sự, lại còn ngồi xuống ở ghế đầu tiên, khuôn mặt bình tĩnh của Mỹ Nhược cũng hơi nhăn lại. “Tình trạng của anh đã tốt hơn nhiều rồi.” Tâm trạng cô không tốt, giọng nói cũng có phần tồi tệ.

Cận Chính Lôi không để ý tới ám chỉ của cô, nói tiếp: “Còn hơi mệt. Cô à, có thuốc hạ sốt không?”


Tuy là hỏi nhưng trong mắt kẻ xấu xa này không có lấy một tia năn nỉ, lời vào tai chẳng khác nào mệnh lệnh. Cô Bảy nói thầm: “Khỏe như con bò thế thì cần gì uống thuốc.” Vừa nói vừa khom người lấy hòm thuốc trong tủ bát.

Bà rốt cục vẫn có lòng tốt, thấy vết thương nặng trên vai kẻ xấu bị thấm máu ra băng gạc liền nhắc nhở: “Bị thương thì phải nghỉ ngơi. Đừng ỷ vào mình còn trẻ, thương đến gân cốt thì khi về già phải chịu khổ.”

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận.” Cận Chính Lôi nở nụ cười.

Ban ngày, nhìn kẻ xấu này chẳng qua chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trang phục bình thường, tươi cười đáng yêu, không giống một tên hung thần ác sát bên cạnh Hoa Lão Hổ, có thể là do nghèo túng quá. Sắc mặt cô Bảy trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Quan hệ chủ tớ giữa hai người còn thân mật hơn mẹ con, Mỹ Nhược ngay lập tức đã cảm thấy cô Bảy thay đổi lập trường, cô ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm Cận Chính Lôi.

Đối phương vẫn vững như thái sơn, uống từng ngụm nước nhỏ, chén trà tinh xảo thếp vàng trong bàn tay thô to ngăm đen của hắn bỗng nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng.

Chiêm Mỹ Nhược nảy sinh tò mò.

“Anh tới đây đã nửa năm?” Cô bỏ đi mấy chữ “Nhập cư trái phép”.

Đối phương ưng thuận.

Lén lút đi làm công nhân nhập cư trái phép quả thật cũng có, nhưng tuyệt đối không phải là người đàn ông trước mặt. Dù sao cửa hàng ở cảng cũng rất nhiều, cơ hội phát tài không thiếu.

“Nửa năm nay vẫn ở bên cạnh chú Long Ngũ?”

Hắn lại cúi đầu ừ, sau đó giương mắt lên nhìn cô.

“Nội đường để lộ tin tức, chú Hoa từ cảng Tây Cống rời đi, bọn tôm tép chúng tôi canh giữ ở bến tàu Tây Cống, vì chờ Tân Hòa Hội. Ai ngờ được là Tân Hòa Hội đi trước một bước, cho nổ tung thuyền. Cô muốn hỏi chuyện này đúng không?”

Trong tin tức chỉ nói có đám cháy, không dự đoán được là còn nhiều chuyện như vậy. Cha nuôi đúng là lợi hại, người khác trốn họa là chạy trối chết, ông ta chỉ nhấc cái chân, thù mới hận cũ đều bị quăng đi, còn ông ta thì ngay cả cái bóng cũng chẳng bắt được.

Cận Chính Lôi lười biếng duỗi thẳng chân.

Người kia ngồi trên ghế ngược với ánh sáng, hơi cúi đầu, ánh mặt trời sau cửa sổ chiếu nghiêng lên, bên đầu cô giống như có một tầng hào quang.

Một con mèo trắng rón rén đi vào cửa, nhìn xung quanh rồi đến gần, nhảy lên đầu gối cô, cô nhẹ giọng gọi tên nó là gì đó, sau con mèo lại đi hai vòng trên đùi cô, ngoan ngoãn nằm xuống.

Hắn tò mò: “Bé con, những gì tôi nói cô có biết không?”

“Cha nuôi tôi nói muốn về hưu, Hòa Hưng giao cho nội đường chủ Long Ngũ, nghe nói ngoại đường chủ là chú Thất không hài lòng, sau đó cáu kỉnh ra lập Tân Hòa Hội.

Cận Chính Lôi trố mắt, khó trách ICAC tìm tới cửa. “Cô… các cô còn biết chuyện gì nữa.”

Thì tính sao? Thế cũng chẳng gây trở ngại gì cho chuyện Hoa Lão Hổ đem mẹ con cô làm lá chắn, khiến người ta đuổi theo mẹ con cô đi phía tây, chính mình thì an toàn từ phía đông rời đi. Ngón tay mảnh khảnh của Mỹ Nhược dịu dàng vuốt ve lông trên lưng Mang Phi, con mèo trắng cúi đầu ngủ khò khò.

“Vì sao không đi tìm việc gì đó? Hòa Hưng không phải là chỗ tốt, cha nuôi vừa đi, chú Long Ngũ khó mà quản lý được, “Bảy chân què” ác hơn nhiều, Bảy chân què cũng mạnh hơn chú Long Ngũ.”

Cận Chính Lôi khẽ động khóe miệng, cười đến âm tà. Hòa Lão Hổ vừa đi, Hòa Hưng thành cái bè chia năm xẻ bảy, lúc loạn lạc chính là thời cơ để anh hùng ra tay, cái mạng rẻ này của hắn chẳng có gì phải sợ hãi.

Đương nhiên, việc này bé con làm sao mà biết được.

Hắn đặt chén xuống, ngoài cửa có tiếng chuông, ánh mắt ba người đều dồn về phía hành lang.

Maria chạy vào, “Đại tiểu thư, ngoài cửa có hai cảnh sát.”

Cô Bảy sợ hãi hô lên một tiếng, vẻ mặt Cận Chính Lôi nghiêm túc, tay đặt vào bên hông.

Ánh mắt Mỹ Nhược dừng trên tay hắn, nói: “Bảo với bọn họ, trong nhà không có đàn ông, không tiện tiếp khách nam.”

Nghe thấy lời này, biểu tình của Cận Chính Lôi thả lỏng xuống.

“Bọn họ nói là nhân viên sở liêm chính, kêu cái gì Hà Chiêu Đức.” Maria không rõ Ủy ban độc lập chống tham nhũng là cái gì, cô nghĩ đều là cảnh sát cả.

Cận Chính Lôi rõ ràng là thở phào, Mỹ Nhược khinh thường liếc hắn một cái, nói với Maria: “Nói với Hà tiên sinh, không có chứng cớ thì đừng nghĩ vào cửa Chiêm gia.”

Sau khi tiếng bước chân của Maria biến mất hẳn, Mỹ Nhước nhìn từ hông Cận Chính Lôi lên khuôn mặt trấn định của hắn, “Đó là cái gì?” Cô hỏi.

“Cô muốn nhìn à?” Hắn cười, “Súng của tôi.”