Thiên Nam Tự

Chương 53: địa liên yêu hỏa





Trong thiên địa hồng hoang, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm đại nguyên tố, hỏa nguyên tố đã có từ khi loài người xuất hiện, nhưng nó vốn có từ rất rất lâu trước. Thiên địa linh khí có thể hình thành nên những linh mạch, tuy thế cũng có một số nơi hỏa linh khí cường đại không hình thành hỏa linh mạch mà hình thành những hỏa linh linh vật.



Hỏa Kỳ Lân là yêu vật có thiên phú về hỏa, nó có thể cảm ứng nơi có linh hỏa tụ tập, năm xưa nơi này không có gần đất liền như vậy, chỉ là sau trận Đại Phá Diệt thiên địa chuyển rời, không ngờ đến nay bảo tàng của Đại Yêu Hỏa Kỳ Lân lại ở nơi này. Cũng vì hỏa linh mạch này Hỏa Kỳ Lân đã dùng đại pháp lực hấp thu hỏa linh khí tụ vào một đóa liên hoa, vốn dĩ đợi nó trưởng thành sẽ sử dụng, đáng tiếc bởi liên hoa hấp thu quá lớn hỏa linh khí mà sinh ra linh tính, vốn với thực lực của Hỏa Kỳ Lân dễ dàng chế trụ, nhưng bởi thụ trọng thương, lại cưỡng ép dùng liên hoa, vì thế Hỏa Kỳ Lân không những không hấp thu được mà nội đơn của nó còn bị liên hoa hấp thu.



Đại Yêu Hỏa Kỳ Lân một đời hùng mạnh lại chết chính bởi yêu hoa do mình tạo nên, Địa liên yêu hỏa vốn chỉ là một loại thiên hỏa đứng thứ ba trong thiên địa hỏa diễm, bởi cơ duyên dung hợp nội đơn của Hỏa Kỳ Lân nó đã tiến hóa thành linh hỏa mạnh nhất trong thiên địa, vẫn chìm vào ngủ vùi hiện tại Địa liên yêu hỏa đã chính thức giác tỉnh, linh tính khai mở, nó đã phá vỡ phong ấn của Đại Yêu, vì thế mới tạo nên thiên địa dị động.



Bên ngoài nhân loại vẫn cùng hải yêu giao chiến, mà bên trong bảo tàng một luồng cường đại hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, ở trung tâm ngọn lửa là một đóa liên hoa đỏ rực vô cùng yêu lệ tưởng chừng vô hại.



Dưới đất là một bộ xương người, nhìn vào nếu có khác với nhân loại đó là móng vuốt của bộ xương sắc bén vô cùng, bên ngoài bộ xương là chiến giáp màu đỏ, xa xa trên chiếc bàn đá là hai chiếc cung một đỏ một trắng, cánh cung màu đỏ trên đó có khắc hoa văn như hỏa phượng vô cùng sống động đây là Hậu Nghệ Cung trong truyền thuyết của Tu Chân Giới, đệ nhị thần binh đứng sau Khai Thiên Phủ của Bàn Cổ Thiên Tôn.



Chiếc cung màu trắng bên cạnh hoa văn lại hoàn toàn là cây cối, nơi thân cung có trận pháp cổ quái, đây trong truyền thuyết là Tinh Linh Diệt Thần cung do Tinh Linh tộc tặng cho Liễu Diệp Thiên Quân.



Bên cạnh cây cung là một đại ấn màu vàng kim cùng bảo kiếm màu đỏ, Huyết Nguyệt Kiếm và Đại Phật Ấn.



...



Nhân loại vẫn không ngừng kéo đến, cầm đầu Phật Giả là hai vị hòa thượng mặc cà sa màu vàng, phía sau là tám tăng nhân mặc cà sa đỏ, đây là hai vị thánh phật cùng bát đại kim cương, tuy là số lượng ít nhất so với Nghịch Thiên Giả, Thần Đạo Giả, Tu Chân Giả, nhưng thực lực của bát đại kim cương đều đã đạt tới Nghịch Thiên Giả cấp sáu, còn hai vị thánh Phật tương đương với tới Nghịch Thiên Giả cấp tám. Huống chi bát đại kim cương nổi tiếng là trận pháp chứ không phải riêng lẻ từng người, Phật Giả mục tiêu là Đại Phật Ẩn của Nhiên Đăng Cổ Phật.



" Hống, hống, hống."




Ngay lúc này từ phía thâm sâu của đại dương, ba tiếng rống cùng lúc phát ra, thân còn chưa đến nhưng uy áp từ ba âm thanh làm cho đám hải yêu vừa run sợ vừa hưng phấn, cường đại hải yêu của bọn chúng đã đến.



" Nhân loại đáng chết, dám tiến vào lãnh địa của hải tộc chúng ta, giết ."



" Giết."



"Giết."



Ba âm thanh cùng vang lên, ba đạo thân người đã lao vào vòng chiến, tuy đã hóa hình nhưng khí tức của bọn chúng đều thuộc về hải yêu, ba thân ảnh vừa lao vào vòng chiến đám hải yêu rống lên hưởng ứng càng đánh càng hưng phấn không biết sợ chết.



Hai đầu Liệt Hỏa Long Quy thấy ba người vừa tới cũng hoan hỉ, từ nãy áp lực lên thân chúng đã rất lớn, bốn nhân loại có ba gần đạt tới thực lực Nghịch Thiên Giả cấp tám, và một người đã bước vào cấp tám, bọn chúng dù được xưng phòng ngự siêu cường cũng toàn thân đẫm máu, nếu ba hải yêu kia không tới chỉ sợ chúng sẽ phải bỏ mạng.



Liệt Hỏa Long Quy quả không hổ danh là thượng cổ thần thú, thực lực chỉ mới tiến vào đỉnh cấp bốn Nghịch Thiên Giả mà có thể chống chọi một ít thời gian cùng Nghịch Thiên Giả đỉnh cấp bảy.



Cái này cũng may mắn chiến đấu tại dưới biển, ở nơi này yêu thú có thể phát huy toàn bộ thực lực trong khi nhân loại bị tước nhược rất nhiều, mà thiên phú của Liệt Hỏa Long Quy là siêu cường phòng thủ, vì thế mới chống đỡ được khá lâu do bốn cường giả vây công.



Lúc này nhân loại đã có mười hai người tham chiến cùng ba hải yêu và hai Liệt Hỏa Long Quy, nhân loại thêm hai vị thánh phật, Trần Huyền, Đạo Sâm Lang Nguyệt, Tu chân giả cũng thêm hai người một là trung niên nhân áo bào xanh Long Vân, một người nữa là thanh niên vẫn luôn đứng sau Âu Dương Nhật, đệ nhất thiên tài Mộ Dung Linh Phong.



Trên tay hắn là chiếc búa màu đen bóng, hoa văn kỳ lạ từ thời viễn cổ, nhưng ai cũng nhận ra một điều, uy lực của Khai Thiên Phủ này cực kỳ đáng sợ, đệ nhất thần khí của Tu Chân Giới có phải đệ nhất thần binh của tu luyện giả không, không ai biết, nhưng lúc này nó chính là đệ nhất thần binh nơi đây.



" Khai Thiên nhất thức - Vũ Phá Hồng Hoang. "



Khai Thiên Phủ hóa thành một đạo ánh sáng chém tới Liệt Hỏa Long Quy, Liệt Hỏa Long Quy dù một đối với hai đối thủ đều rất kiêng dè, chỉ thủ không công, một kẻ thực lực khiến nó sợ hãi người này là trung niên mặc áo bào xanh Long Vân, thực lực ít nhất cũng tương đương cùng Âu Dương Nhật, kẻ còn lại nếu nói về thực lực nó hẳn không sợ, nhưng kẻ đó lại sở hữu cự phủ đáng sợ, chiếc đầu nó nhanh chóng rụt vào chiếc mai màu đỏ.



" Oành."



Không gian chấn động, sóng nước tạo thành cơn hồng thủy cuốn phăng tất cả những kẻ có thực thấp kém bên cạnh.



Trên chiếc mai màu đỏ của Liệt Hỏa Long Quy đã lưu thêm một vết thương sâu nữa, những chiếc gai nhọn trên mai đã bị chém cụt đi không ít, máu càng thêm nhiễm đỏ.



Ở bên cạnh, hai vị thánh Phật đang vây công một đầu hình người hải yêu, mấy người còn lại đôi một vây công một đầu hải yêu.



Bên ngoài, một số hải yêu cũng tấn công số ít tu luyện giả đứng riêng lẻ, đám người này ban đầu còn muốn đục nước béo cò, chờ đợi hai bên lưỡng bại mới ra tay cướp đoạt nhưng lại bị đám hải yêu cuốn vào vòng chiến. Chỉ có một số kẻ thông minh tránh ở rất xa quan chiến.



" Khai Thiên nhị thức - Thiện địa tịch diệt."




...



" Taxi, về Sầm Sơn - Thanh Hóa."



Hiện tại đã bảy giờ rưỡi tối, một thiếu niên muốn đi xa như thế, vị tài xế cũng hơi nghi hoặc, bất quá khi thấy Thanh Thiện đưa ra một nắm tiền thì liền ưng thuận, tiền này là do Hiển Minh đưa cho hắn, vị chi cũng có mấy triệu, xem ra là tiền đi đường.



Chiếc taxi lao đi trong đêm tối, muốn về Thanh Hóa lúc này ít nhất phải mất ba tiếng, trời lại tối chỉ sợ bốn tiếng mới đến nơi.



Sầm Sơn, bãi biển du lịch thu hút khá nhiều khách nước ngoài tới, nhưng mấy hôm nay biển động do có bão nên du khách không ai hứng thú đến cả, mười một rưỡi đêm một thanh niên mặc áo phông trắng đã đứng trước bãi biển. Thanh Thiện nhanh chóng theo hướng dẫn mà tìm người liên lạc, đó là một khu phòng của khách sạn, bốn người nam hai nữ cùng ở bên trong, bọn họ giống như đang chờ đợi ai đó lại vừa sốt ruột. Bên trên thông báo xuống là có đội trưởng sẽ tới, bảo bọn họ chờ ở đây để đón, sau đó nói tình hình nơi này. Đáng tiếc chờ cả mười tiếng đồng hồ mà không thấy ai, dù bọn họ có kiên định cỡ cũng hơi phát khùng rồi, nhưng đối phương là cấp trên, vì thế dù sao cũng phải đợi.



Một điều khiến họ phiền lòng là cấp trên phái tới giám sát nơi này, nếu xảy ra bất trắc có thể điều động quân đội trấn áp một chút, đó là lệnh của cấp trên, bất quá từ khi đến đây bọn họ chỉ có ăn không ngồi rồi, ngoài biển sóng quá to bọn họ không thể ra để biết tình hình gì, người như bọn họ có thể dễ dàng xử lý một số người hoặc thậm trí đánh ngang với cả cao thủ, nhưng còn chưa đủ trình độ tham dự vào sự việc dưới đáy biển.



Vì thế nhiệm vụ duy nhất là đợi và đợi, còn sự việc để thông báo cho "đội trưởng" sắp tới cũng khỏi phải nói, tất nhiên là không có gì để nói, nếu nói gì chỉ mất lời dặn của nhân vật đặc biệt Trần Huyền trước khi đi nói lại " nếu hắn đến bảo hắn đi tới biển đông cách bờ 70 km. " .



Thanh Thiện vừa đi đến nơi ghé vào khách sạn, hắn đang xem lại cái ký hiệu thì có một nhân viên đi tới.



" Ngài là Thanh Thiện."



" Đúng vậy, xin hỏi ... " Thanh Thiện chưa kịp nói hết thì trung niên nhân đã nói tiếp.



" Xin hỏi ngài đến từ đâu."



" Âu Lạc - Đại Cồ Việt."



" Mời ngài lên tầng hai, phòng 12." nói xong nhân viên đó liền đi mất.



Thanh Thiện đi lên tầng hai, vừa mở cửa ra đám người bên trong đã đứng dậy .



"Đội trưởng."



Mấy người nhìn theo Thanh Thiện, vị đội trưởng này nhìn thế nào cũng chỉ tầm khoảng hai mươi a, không đúng xem ra đang còn là sinh viên, cách ăn mặc có vẻ như vô cùng đơn giản quần bò áo thun. Bất quá ở bọn họ mấy tấm huy hiệu đều có phản ứng với khí tức từ người Thanh Thiện, nói chính xác là khí tức của tấm huy hiệu trên người Thanh Thiện.



" Mọi người, tôi là Thanh Thiện, được cấp trên cử xuống, xin nói qua nhiệm vụ cùng tình hình nơi này." Thanh Thiện cũng được thông báo mình làm đội trưởng chỉ huy nơi này nên nói.



"Báo cáo, hiện tại chưa xác định tình hình ngoài biển, cấp trên chỉ nói ngài lập tức xuất phát hướng biển đông 70 km, báo cáo hết." trung niên nam nhân trong mấy người đứng ra nói.



Mấy người bọn họ cũng nhìn theo vị đội trưởng trẻ tuổi này, bọn họ muốn nhìn ra biểu tình trên mặt hắn, muốn ra khơi thời tiết này đúng là kẻ điên a, tàu bè tránh né còn không kịp nữa là, cho dù đi trực thăng cũng không được, vậy ra đó bằng cách nào, bọn họ muốn hỏi hắn ra thế nào nhưng cũng dằn lòng lại, bởi nhiệm vụ của bọn họ chỉ là nghe lệnh hắn chứ không phải chất vấn hắn.




" Biết rồi, mọi người nghỉ đi, mình ta đi được rồi." Thanh Thiện liền nói, sau đó rời khỏi khách sạn.



Bọn họ cũng nhìn theo thân ảnh của hắn, chỉ thấy đội trưởng một mực đi về phía biển , càng đi càng xa, sau đó tự nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện, có thể do bóng tối, nhưng thân hình đó đã biến mất.



" Hắn thật sự đi ra biển sao? Hay là mình hoa mắt."



" Ta cũng thấy thế, tự nhiên biến mất."



" Mình cũng thấy vậy." một nữ nhân cũng nói.



Nghịch Thiên Giả cùng bọn họ cách biệt quá lớn, Thanh Thiện vừa mới ngự không phi hành hiển nhiên đã biến mất trước mắt bọn họ.



Vừa mới xác định mục tiêu, Thanh Thiện liền tăng tốc, hơn nữa hắn đã cảm ứng ra ngoài khơi có rất nhiều khí tức cùng sóng năng lượng bất đồng, dù sao cũng quá xa, nên hắn chỉ cảm ứng chút, nhưng nơi đó quả thật có người. Bởi có quá nhiều năng lượng tỏa ra khi giao chiến cách xa vài chục km mà Thanh Thiện vẫn cảm thấy được.



Rất nhanh mấy chục km đã vượt qua, còn cách mấy trăm mét đó là một địa ngục, xung quanh là xác người cùng xác của vô số quái vật to lớn, phần lớn đều chìm sâu vào biển là hải quái, số nổi lên trên là người, có nam có nữ. Với thị lực lúc này của Thanh Thiện, quan sát là việc vô cùng đơn giản, cách hắn mấy trăm mét, cuộc chiến gần như đã đến tàn cuộc, dựa theo khí tức hắn nhận ra trong đám người có Trần Huyền, còn cả Hỏa Long cùng Đạo Sâm Lang Nguyệt, cả hai đều te tua xem ra vừa qua một tràng khổ chiến.



Hải yêu ngoài ba hải quái cường đại tới còn vô số hải quái không ngừng kéo tới, về thực lực nhân loại hơn xa nhưng về số lượng hải quái càng thêm kinh khủng, vì thế cuộc chiến kéo dài tới tận tối mịt mới kết thúc, một đầu Liệt Hỏa Long Quy bị hai người Long Vân cùng Mộ Dung Linh Phong giết chết, đầu Long Quy còn lại chạy thoát, trong ba đầu hải quái tới thì hai đầu bị giết chết, đầu còn lại bị trọng thương, hai đầu bị giết một do thần bí thanh niên giết, người này dùng thanh Liễu Diệp Đao, thực lực cực mạnh ít nhất so với Nghịch Thiên Giả cấp tám không thua sút, Hỏa Long chính là đang bên cạnh thanh niên này.



Đầu hải yêu còn lại là do Thần Đạo Giả Nhật Bản sát hại.



Nhân loại tổn thất cũng thảm trọng, quá nửa số đã chết, một phần trọng thương, Nghịch Thiên Giả nguyên vẹn chỉ còn lại mười ba người, Thần Đạo Giả cũng còn mười một người, Tu Chân Giả còn mười bốn người, Phật Giả lại chỉ có hai trong bát đại kim cương thụ thương, thảm trọng là đám ít người muốn đục nước béo cò, bởi số lượng hải quái quá đông, một số trốn chạy, phần đông chết, một phần cường đại tập hợp lại với nhau chống cự nên sống sót, Tiêu Diêu Tứ Hữu chính là sô cường đại sống sót này, chỉ có hai người thụ thương khá nặng và tên Hỏa Long thụ thương chút ít, dù gì Long tộc da cũng quá là dày đi.



Tổng cộng nhân loại chỉ còn gần sáu mươi người, hải yêu toàn bộ rút chạy hết, nhưng chúng có còn kéo tới nữa hay không phải xem nhân loại có nhanh chóng chiếm được bảo tàng rồi rút đi hay không.



Hiện tại hơn sáu mươi người còn lại chia thay năm tốp, Nghịch Thiên Giả, Thần Đạo Giả, Tu Chân Giả, Phật Giả, cùng với một nhóm do những người không liên quan tham dự, nhóm này đứng đầu là thần bí thanh niên Phi Long.



Thanh Thiện vừa thấy đoàn người Trần Huyền liền đi lại gần, hắn biết chính lão này gọi hắn tới.



" Lại đây, lại đây." Trần Huyền đầu tóc cũng rối bù, trận chiến vừa rồi tổn hao của lão không ít chân khí, cuối cùng cũng đánh trọng thượng một đầu hải yêu cường đại, lão vừa muốn giới thiệu Thanh Thiện cho mấy người thì âm thanh nữ nhân đã vang lên.



"Mọi người, ta nghĩ chúng ta phải nhanh chóng đoạt lấy bảo tàng rồi rời đi, nếu không đám hải yêu cường đại tới chúng ta muốn đi càng khó hơn nữa."