Thiên Nam Tự

Chương 60: sống lại





" Chị Nhiên, chúng ta đã rời nhà hai tuần rồi, ở đây lại không thể liên lạc với bên ngoài, giờ chắc anh em đang tức giận lắm." Anh Thy hai tay chống cằm lẩm bẩm nói.



Tâm Nhiên ngồi một bên không rõ tâm trạng đang nghĩ đến cái gì, vì vậy đến lần thứ ba Anh Thy nói mới khẽ quay đầu sang nói: " Có lẽ mọi người giờ đều rất lo lắng."



" Chị nãy giờ suy nghĩ gì mà thất thần vậy, khi nãy tự nhiên còn cười nữa?"



" Không có gì, chỉ là tự nhiên bị người ta bắt đến đây học võ, mà không ngờ lại là đệ nhất môn phái nữa, mà xem mấy môn nhân ở đây nhìn mình chỉ sợ bọn họ đang ghen tỵ đó."



" Đúng vậy, lúc đầu em nghe Hà Tâm nói sáu tháng nếu không tu thành tầng thứ nhất của Huyền Băng Quyết sẽ bị trục xuất, sau đó tự nhiên lại thông báo chưởng môn thu em là đệ tử, còn chị thì được vị gì nhị trưởng lão nhận, cuối cùng lại chuyển chúng ta đến đây, đằng nào sáu tháng tới em sẽ không tu luyện gì cả, thà để Thanh Thiện hắn dạy võ còn tốt hơn, à ... ít nhất hắn không dám giấu giếm thứ gì khi truyền thụ." đang nói chuyện, tự nhiên nàng lại nghĩ tới Thanh Thiện, chỉ là nàng biết Tâm Nhiên dường như cũng thích hắn, vì thế mới giải thích.



" Chị lại có suy nghĩ khác, nếu đây là số phận của chúng ta, chúng ta nên tiếp nhận, em có muốn một lần khác có kẻ bắt đi chúng ta, giả sử kẻ đó là kẻ xấu thì chúng ta lúc này thế nào?, chỉ cần khiến thực lực mạnh hơn, chị nhất định học, chỉ cần mạnh lên chúng ta sẽ không trở thành gánh nặng của người khác." Tâm Nhiên ngồi bên kiên định nói, nàng so với Anh Thy tuy chỉ lớn vài tuổi nhưng về từng trải Tâm Nhiên đã rất trưởng thành, từ năm thứ ba nàng đã đứng lên bào chữa cho thân chủ, nàng là con người yêu thích hoàn mỹ, vì thế luôn luôn phấn đấu hết mình vì mục tiêu đã định, chính ngay lúc gia đình nàng gặp nạn nàng mới biết mình cũng yếu mềm, nàng không muốn vận mệnh của mình nằm trong tay người khác, quan trọng nhất nàng cảm giác giữa mình và Thanh Thiện có khoảng cách rất xa, trong khi hai người gặp nạn, nàng chỉ biết nhìn hắn chiến đấu, nàng không muốn mình là một bình hoa chỉ có nhan sắc, nàng muốn cùng hắn chia sẻ.



Về cách nhìn, Anh Thy rõ ràng không bằng Tâm Nhiên, bất quá, nàng không muốn ở nơi đây một thời gian dài, nếu có thể vừa ở nhà cùng gia đình, khi rảnh rỗi lại bắt Thanh Thiện hắn phải dạy võ, cuộc sống như vậy mới là nàng thích, dù sao hai người đều mỗi một cách nghĩ, nhưng lúc này cả hai lại cùng nghĩ tới Thanh Thiện, nghĩ tới những lúc bọn họ gặp nhau, cãi lộn, chung hoạn nạn, có lúc lại vui vẻ cười.




" Ta là Lương Mỵ, ta có thể vào được không?" bên ngoài chợt có tiếng truyền vào, vị này đúng là nhị trưởng lão của Huyền Môn, cũng là sư muội của môn chủ Ngô Hiên.



" Dạ, được sư phụ." Tâm Nhiên đã nhận người này làm sư phụ, nếu nhìn bề ngoài Lương Mị chỉ có thể xưng là tỷ muội với hai người, có điều nghe đám môn nhân nói về vị trưởng lão này thì nàng đã quá trăm tuổi, trăm tuổi lão bà lại có bề ngoài của một nữ nhân chỉ xấp xỉ ba mươi, nữ nhân ai không quan tâm nhan sắc của mình, Tâm Nhiên cùng Anh Thy cũng rất ngưỡng mộ vị nhị trưởng lão này.



" Hai con có quen với nơi ở mới không?." Lương Mỵ đi vào nhìn hai nàng cười hỏi.



" Dạ, cũng bình thường, chỉ là hơi chút nhớ nhà." Anh Thy bên cạnh nhanh nhảu nói.



" Nhà? " Lương Mỵ từ sáu tuổi đã vào Huyền Môn tu luyện, nàng thật sự đã không nhớ gia đình là gì, nơi đây chỉ có tu luyện, đột phá, tu luyện, rồi lại đột phá, với thiên phú của nàng, trong Huyền Môn ai cũng khen ngợi, chỉ là nàng vẫn tịch mịch, có lẽ lúc thiếu thời nàng từng nghĩ mình sinh ra nơi nào? cha mẹ mình ở đâu? Nhưng tất cả những đứa trẻ đưa đến đây hầu hết từ quá nhỏ, nơi đây chính là nhà, các vị trưởng bối chính là cha mẹ nàng, vì thế nghe Anh Thy nói nhớ nhà, nàng cũng khẽ bùi ngùi.



" Sư phụ, người đến vào giờ này có việc gì không ạ?"



" Đúng a, mải nói chuyện với hai tiểu nha đầu ngươi khiến ta quên mất, chưởng môn sai ta tới đưa hai quả Tử Linh Sâm cho các ngươi, sau đó các ngươi phải dựa vào tâm pháp Huyền Môn để luyện hóa, hơn nữa sáng ngày mai Anh Thy còn phải theo chưởng môn tu luyện nữa." nói rồi nàng lấy ra hai quả to cỡ nửa nắm tay, thoạt nhìn tựa như đứa trẻ con và mang một màu tím sẫm.



Vốn thứ quả này Tâm Nhiên không thể dùng tới, mà chỉ Anh Thy được dùng, năm xưa Minh Phong hắn cũng chỉ được dùng một quả mà thôi, Tử Linh Sâm không những vô cùng quý hiếm mà cực trân quý, có thể nói dùng một quả là vị chưởng môn Ngô Hiên tiếc cả tháng trời, bất quá với một Băng phách ngọc nữ như Anh Thy dù tiếc cỡ nào cũng không thể không cho dùng, còn với Tâm Nhiên thì do vị sư muội Lương Mỵ này, ai cũng biết vị nhị trưởng lão này cực kỳ sủng ái đồ đệ mình, vì thế vị chưởng môn sư huynh đành rứt ruột chi ra hai quả cho hai người.



Tử Linh Sâm vốn công hiệu chính là tăng cường củng cố thân thể, nó so với linh sâm ngàn năm còn quý hiếm hơn, bởi thứ linh sâm này chỉ ở nơi cực lạnh mới sinh trưởng, mà từ khi sinh ra đến lúc dùng được phải vài trăm năm. Cũng bởi sinh ra ở nơi cực lạnh nên nó hấp thu khí băng hàn của thiên địa bên trong, nó đối với người tu luyện bình thường đã là trân quý, nếu kết hợp cùng Huyền Băng Quyết đúng là thiên bảo.



Huống chi thứ Tử Linh Sâm này lại không có dược tính mãnh liệt, nó cần có thời gian hấp thu, lần đầu tiên có thể hấp thu nhiều nhất chỉ là một phần tư, sau đó dựa theo chuyên cần tu luyện mà dược lực còn lại chậm rãi giúp thân thể cải tạo.



Thời gian cũng không còn sớm, hai nàng bắt đầu dùng Tử Linh Sâm, Lương Mỵ đến lần này chính là giúp hai nàng ở giai đoạn đầu tiên, chỉ cần dẫn linh khí trong cơ thể hai nàng vận chuyển thành thục, sau đó các nàng có thể tự mình luyện hóa Tử Linh Quả.



Thời gian chậm trôi, Tâm Nhiên cơ thể vẫn không có chuyển biến rõ rệt, nhưng ở bên cạnh Anh Thy cơ thể đã nổi một tầng sương trắng xóa, chỉ là sương trắng chưa tỏa được bao lâu thì lại bị thân thể Anh Thy hấp thu sạch sẽ, đây chính là việc lần đầu tiên Lương Mỵ thấy được, điều này có nghĩa là Tử Linh Sâm bởi vì bị ép hết sạch dược lực, bởi chỉ có sắp hết dược lực nó mới tỏa ra đám sương trắng này, năm xưa nàng từng dùng một quả, sau đó mãi sáu tháng sau mới có hiện tượng này.



Nàng còn chưa hết kinh ngạc thì từ thân thể Anh Thy vang lên vài tiếng lách cách tựa như khớp xương đang rung lên va chạm nhau, Anh Thy vẻ mặt từ thoải mái lại chuyển sang đau đớn, Lương Mỵ biết đó là do Tử Linh Quả đang cải tạo thân thể cùng kinh mạch nàng, vốn dĩ quá trình này là rất từ từ, phải mất sáu tháng tới một năm mới có thể hoàn thành, ai ngờ đến ngay trong một đêm Anh Thy đã hoàn thành.



" Quả không hổ là Băng phách ngọc nữ a." Lương Mỵ cũng phải than thở, thiên phú của nàng không tệ, vậy mà so với Anh Thy đúng là không thể so sánh, giờ nàng mới hiểu vì sao thư tịch cổ lại muốn tìm nữ nhân loại này để thu đệ tử. Bất quá nàng còn chút lo lắng, ở cảnh giới của nàng cũng hiểu rõ, vốn quá trình kia cần tới sáu tháng thời gian, giờ chỉ vài tiếng đã hoàn thành, điều này có nghĩa sự đau đớn của thân thể càng thêm mãnh liệt.




Nhưng lúc này không ai có thể trợ giúp nàng, đây là điều ai cũng phải trải qua, chỉ có vượt qua sau này mới có thể tu luyện càng cao được.



Lương Mỵ cũng quay sang quan sát nữ đồ đệ của mình, người này gương mặt băng lạnh với tất cả ánh mắt nam nhân, điều này cũng giống nàng trước đây, hơn nữa dung mạo mỹ lệ thanh khiết, nàng thật sự rất đắc ý với đệ tử này, tuổi tác dù lớn một chút, nhưng chỉ cần dùng chút linh quả để trợ giúp thì cũng không đến nỗi, mà điều nàng thấy hưng phấn là linh hồn của Tâm Nhiên cũng thuộc về cực cao, điều này cũng dễ hiểu, một người như nàng vốn ở trường lớp đều nổi bật nhất, luận dung mạo, tài học, nàng đều rất cao, đó chính là nhờ vào linh hồn của nàng.



Tâm Nhiên tất nhiên không so được với Anh Thy, nhưng Lương Mỵ cũng thấy hài lòng, nàng là người rất cố chấp, nhất là đối với đệ tử mình, chỉ cần khiến đệ tử trở nên mạnh nhất nàng sẵn sàng dùng mọi cách, vì thế vô số bảo bối nàng đều dùng trên người đệ tử của mình, may mắn trăm năm qua nàng chỉ thu bốn người nên lúc này mới chưa sạt nghiệp, nay lại thu được nữ đệ tử tài mạo song toàn, nàng quyết tâm dốc sức lực tài bồi. Chính vì Tử Linh Sâm nàng không tiếc cùng sư huynh kì kèo đổi trác.



Dù sao tâm lý nàng cũng rất vui vẻ, chỉ cần nàng dốc lòng dạy dỗ, lại còn có vài món linh quả tích góp, một năm sau Nghịch Thiên đại hội chắc chắn đệ tử nàng sẽ không làm nàng thất vọng.



OoO



Vẫn chìm trong vô tận dung nham, Địa liên yêu hỏa đang thoải mái hưởng thụ, sáu tháng nay "hắn" tận hưởng cảm giác được tắm trong hỏa linh khí, mà nơi đây nhiều nhất chính là đám dung nham, cứ vài hòn đảo lại có một ngọn núi như vậy, thực sự là mỹ thực đối với "hắn".



"Hắn" đâu có biết nơi đây vốn là Nhật Bản, cũng chính là nơi động đất liên miên, khởi nguồn của nó chính là từ các ngọn núi lửa này, sự thực "hắn" đang làm một việc tốt cho dân chúng nơi đây, nếu "hắn" cứ đi khắp nơi hấp thu năng lượng từ dung nham có lẽ đất nước Nhật Bản này sẽ tôn sùng "hắn" là thần giữ cửa mất.



Đáng tiếc hắn đã bị một kẻ đánh thức khỏi mỹ cảnh này, một thanh niên mặc y phục dã nhân vô thanh vô tức đến bên cạnh mà hắn không chút cảm giác được đối phương, điều này làm hắn sao không sợ cho được.



" Ngươi là ai?" cảm giác được đối phương có thể uy hiếp đến mình, Địa liên yêu hỏa toàn thân đề phòng, linh trí của nó đã có từ mấy ngàn năm, sự thông minh so với nhân loại đã không hề thua kém, ngôn ngữ dùng chính là mỗi yêu thú sau khi đột phá tầng năm đều có khả năng hiểu được.



" Địa liên yêu hỏa a, thiên hỏa đứng thứ ba trong thiên hạ, chỉ sợ lúc này ngươi so với đứng đầu là Thất thải thần hỏa đều mạnh hơn nhiều." thanh niên khẽ nói, ánh mắt có chút tham lam nhìn, phải biết đứng đầu trong thiên hỏa có thể xưng là nơi sinh ra của Thất Sắc Phượng Hoàng, chỉ có Thất thải thần hỏa mới có thể dưỡng dục ra Thất Sắc Phượng Hoàng, mà hỏa diễm của Thất Sắc Phượng Hoàng cũng cùng loại với thiên hỏa này.



Có thể biết được chân chính bản thể của nó, điều này khiến cho Địa liên yêu hỏa càng sợ hãi, biết hắn như vậy còn đến, chứng tỏ đối phương phải có thực lực thu phục mình, ở thế giới tự nhiên sinh tồn vốn vô cùng khắc nghiệt, điều này làm nó chuẩn bị đào tẩu, thêm nữa nó không hề cảm nhận được sự nông sâu của thanh niên này, chỉ có cảm giác cho nó biết, thanh niên trước mặt này là một yêu thú, một yêu thú vô cùng cường đại.



"Vù."



Chỉ thấy một thân ảnh đã hướng phía dung nham chạy vào, đúng là Địa liên yêu hỏa, nơi đây dung nham khắp nơi, nó hi vọng có thể dựa vào nơi đây để trốn khỏi đối phương.



" Chạy à, thông minh đấy, bất quá ngươi chạy thoát được sao, ha ha ha." sau đó thân ảnh thanh niên như quỷ mị biến mất vào trong dung nham.




" Bồng."



Ngay tại khi thanh niên mặc dã thú cũng chính là Kim Sư Hổ đuổi kịp, một trảo vô cùng chuẩn xác đánh trúng thân thể của Địa liên yêu hỏa. Có thể trong nháy mắt đuổi kịp hơn nữa một kích trúng đối phương, thực lực hai bên rõ ràng chênh lệch quá rõ.



"Thật đáng tiếc cho yêu hỏa, ngươi vốn thuộc về yêu thú chúng ta, cũng chỉ có chúng ta mới hưởng thụ ngươi, chỉ là chủ nhân lại không cho phép ta a." Kim Sư Hổ cũng tiếc nuối .



" A, có ý tứ, muốn hấp thu yêu khí của ta sao."



Bị dồn tới bước đường cùng, chạy lại chạy không thoát, Địa liên yêu hỏa đành dồn hết thực lực thi triển Hấp Linh Quyết cường đại nhất của mình, chỉ thấy vô tận hỏa diễm hóa thành một đóa liên hoa khổng lồ bao trùm lấy Kim Sư Hổ vào giữa .



Ngay khi đóa hỏa liên hoa bao trùm thân thể Kim Sư Hổ thì bóng người đã tan biến, Địa liên yêu hỏa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kim Sư Hổ túm được thân hình xách lên.



" Ngươi, tiểu yêu vật lại dám thôn phệ ta, đúng là không biết trời cao đất dày."



Sau đó một đạo kim quang từ mi tâm Kim Sư Hổ đi vào mi tâm của Địa liên yêu hỏa, dù Địa liên yêu hỏa linh hồn đã đạt tới cấp mười, nhưng đối diện với Kim Sư Hổ tựa như lực sĩ tranh tài với trẻ nhỏ, cơ bản là không lực phản kháng. Đừng nói linh hồn lực đã đạt tới cấp mười, cho dù ở tại cấp mười hai đi nữa thì so với một kẻ đã đột phá thực lực cấp thần thú đều không đáng nhắc tới, vì thế hơn nhau một cánh cửa nhưng tựa xa như trời và đất.



Khi đạo kim quang kia vừa mới vào mi tâm của Địa liên yêu hỏa, nó đã biết không ổn, sau đó một mảnh tinh thạch màu đỏ rực từ mi tâm nó chạy xuống tới đan điền, nó biết có một chỗ bên trong cơ thể này nó chưa từng đến, lần trước chiếm đoạt thân thể này thì đan điền chính là nơi khiến linh hồn nó không dám tới, nó cũng từng thử xâm nhập, bất quá càng đến gần lực hút càng mạnh, vì thế nó không dám thử, lần này đã đến đường cùng, trước mặt chính là tử lộ, nên chỉ còn mức chui vào bên trong thử vận may.



" Hắc, hắc, chủ nhân đoán không sai, ta xem như hoàn thành nhiệm vụ, giờ còn chờ hắn tỉnh lại nữa thôi." Kim Sư Hổ đắc ý, nhếch mép cười, sau đó hắn thả thân hình Thanh Thiện xuống đất, rồi ngồi tại đó chờ đợi.



Nói tới Thanh Thiện, hắn linh hồn đã khôi phục tới Nghịch Thiên Giả cấp tám từ vài ngày trước, mấy ngày này hắn một mực dò xét xung quanh, điều hắn ngạc nhiên rất nhiều, ở xung quanh hắn lúc này chỉ một mảng tối đen, bên cạnh hắn là hắc động đang hấp thu mọi thứ, chỉ là lúc này nó đã ngừng cung cấp cho hắn, mà hắn nhìn "bản thân" mình thì đang trần truồng như nhộng.



Đích thực ban đầu linh hồn của Thanh Thiện chỉ là một đám bụi, dù có đạt tới cấp tám cũng chỉ là dày đặc đôi chút, điều này chứng tỏ thiên phú đích thực của hắn không tốt lắm, nhưng lần này sống lại đã hoàn toàn lột xác, linh hồn của hắn không ngờ lại đã hóa hình người, linh hồn có hình thể, nếu có ai đi ngang qua thấy được bản thể linh hồn của hắn, chắc chắn sẽ tìm cách lôi kéo hắn vào môn phái.