Thiên Nam Tự

Chương 74: căn bản từ đầu





" Tiền Bối."



" Sư Phụ."



" Sư thúc."



" Tiểu tử, ta thật không tin ngươi không hề có sư phụ chỉ dạy a, Nghịch Thiên Giả chúng ta có vài quy định ngươi không biết, vậy mà về tu luyện ngươi hiểu rất rõ, thứ này không phải ngộ tính là có được, nếu không phải có người nói cho ngươi thì chắc chắn ngươi phải tự mình trải qua tâm ma rồi?" Lương Mỵ cười nói, hiển nhiên cũng không trách Thanh Thiện nói hai nàng dừng tu luyện pháp quyết Huyền Môn, mà Thanh Thiện nói thế cũng xem như phạm vào cấm kỵ của môn phái bọn họ, mỗi môn phái có cách truyền thụ cho đệ tử khác nhau, hắn như thế khác nào chê trách cách dạy đệ tử của Huyền Môn quá nông cạn.



Chỉ là càng ngày Lương Mỵ càng đánh giá cao hiểu biết của Thanh Thiện, Lương Mỵ một mực quan sát Thanh Thiện, bởi hắn chính là người trong lòng của đệ tử nàng yêu thích, nàng tựa như mẹ vợ đang khen ngợi con rể tương lai của mình.



" Tiền bối quá khen, sự thật kiến thức này là do một người bạn vãn bối nói qua, vì thế vãn bối mới biết, lúc nãy còn nghi ngờ lung tung Huyền Môn, quả vãn bối còn kém hiểu biết."



" Ngươi nói không sai, Huyền Môn chúng ta không phải không biết, các đệ tử khác của Huyền Môn đều không được truyền thụ như hai tiểu nha đầu này, bởi hai nha đầu thiên phú rất tốt nên mới bồi dưỡng bằng cách này, chúng ta định đợi đến khi các nàng có thực lực nhất định rồi mới truyền võ công bổn môn, mà chính ta cùng chưởng môn đích thân truyền thụ, tiểu tử ngươi nghĩ như thế có tốt không?" Lương Mỵ một mực giải thích, chính là để hai nàng yên tâm, nếu để các nàng nghi ngờ phương pháp truyền thụ thì dù sư phụ giỏi cỡ nào cũng sẽ thất bại a.




" Sư phụ, người còn chưa nghỉ ngơi sao?" Tâm Nhiên là người hiểu biết, ngay từ đầu nàng cũng không nghi ngờ sư phụ mình, bởi nàng biết, tất cả kỳ trân quý báu sư phụ cho nàng rất nhiều, mà vừa rồi còn nghe Thanh Thiện nói, sư phụ hi sinh chân khí bản thân trợ giúp nàng, nàng biết như thế có nghĩa là gì? Nàng thật sự xem Lương Mỵ là thân nhân của mình.



" Còn không phải tại hai nha đầu các ngươi sao? Nói xem đêm tối như vậy, ta còn không sợ các ngươi bị người khác khi dễ sao? Vì thế ta đành đi tới đón các ngươi trở về." Lương Mỵ mỉm cười nói, mà ba người hiển nhiên biết Lương Mỵ nói là cái gì, đúng là trai gái ở cùng phòng mà qua đêm quả không tốt lắm, ngay cả xã hội Việt Nam hiện đại cũng còn nhiều điều tiếng huống chi ở trong Huyền Môn, một môn phái vẫn ảnh hưởng sâu của thế hệ trước.



Đợi hai nàng rời đi, Lương Mỵ cũng ra khỏi phòng, chỉ là nàng còn điều muốn hỏi hắn, vì thế truyền âm: "Tiểu tử, nếu cho ngươi chọn một, Tâm Nhiên hoặc Anh Thy, ngươi chọn người nào?" " Tiền bối, tại sao vãn bối chỉ được chọn một, nếu hai nàng đều chấp nhận vãn bối, vãn bối cũng không thể buông tay người nào." Thanh Thiện liền truyền âm lại, ngữ khí rất cương quyết.



" Tiểu tử rất đa tình a, ngươi không biết ở ngoài kia ngươi chỉ cưới được một người sao? Dù hai nàng đều thích người, lại nguyện ý sống chung với ngươi, nhưng danh phận thì sao? Ngươi có thể để một người mãi mãi không danh không phận, con cái sinh ra cũng không có cha sao?." âm thanh của Lương Mỵ tiếp tục truy hỏi.



" Tiền bối, người cũng biết chúng ta tuy vẫn là nhân loại, nhưng chúng ta đã siêu việt họ, ước thúc đó còn quan trọng sao?"



" Cho dù là như ngươi nói đi nữa, các nàng đều là rồng phượng trong chốn tu luyện, ngươi tin các nàng sẽ đều nguyện ý theo ngươi sao? Nói cho ngươi một tin, ở Huyền Môn số người theo đuổi hai nàng xếp hàng dài, mà ta đọc ở thư tịch cổ của bổn môn, nếu thu được Băng phách ngọc nữ làm đệ tử thì người này sẽ được gả cho truyền nhân của Phá Diệt Quân, ngươi hiểu ý của ta rồi chứ?"



" Nếu các ngươi dám đối Anh Thy làm như vậy, Thanh Thiện ta thề, cho dù tốn bao nhiêu thời gian, dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng khiến Huyền Môn diệt vong." Âm thanh của hắn truyền tới, ngay cả sát khí của bản thân cũng cuồng bạo phát ra, lúc này Thanh Thiện thể hiện một bản tính khác của hắn, đó là điên cuồng mà hắn từng một lần thể hiện, Hắc Long Bang tất cả cao tầng đều bị hắn giết hết, cái gì là nhân tính, nhân tính chỉ để nói với người hiểu nó, hắn thà rằng để người đời gọi là ác ma còn hơn để địch nhân có cơ hội quay lại trả thù thân nhân mình.



Lương Mỵ vốn định nói thế để hắn có thể buông bỏ Anh Thy, hơn nữa những thứ đó chỉ ghi trong thư tịch cổ, chỉ là không ngờ tới ai hắn cũng không buông tay, mà phút cuối còn thể hiện ra sát khí điên cuồng, nàng không chút nghi ngờ điều hắn nói ra, nếu người khác chắc chắn sẽ nghĩ liều tính mạng để trả thù, còn hắn tuy là liều mạng nhưng lại khác hẳn, thời gian? Hắn có thể đợi cho mình mạnh nhất, thủ đoạn? Hắn không kể đến quang minh hay hắc ám, âm độc, miễn hắn đạt được mục đích, con người như thế mới khiến kẻ khác sợ hãi.



" Ngươi nếu dám thật sự làm vậy, dù ngươi là người Tâm Nhiên thích, ta cũng phải đích thân giết ngươi." ngữ khí Lương Mỵ lúc này không còn cười đùa nữa, thanh âm của nàng lạnh lùng vang lên trong đầu Thanh Thiện.



" Tùy tiện."



Lương Mỵ không ngờ chỉ một chút lời nói ngẫu nhiên lúc này mà sau này suýt thành sự thật.



Lúc này Thanh Thiện thật sự khó để nghỉ ngơi, lời nói của Lương Mỵ ảnh hưởng rất lớn đến hắn, mà một chiêu cuối cùng của Minh Phong cũng vậy, nếu lúc đó đối phương thật sự ra tay thì người bị trọng thương chưa chắc đã là ai.



Vì thế Thanh Thiện đành lôi ra Tịch Diệt Long Thương mà luyện tập, như lời của Tam Nhãn Ngưu Yêu, Thanh Thiện hiện tại chỉ luyện cơ bản nhất của thương pháp, trước khi căn cơ ổn định tuyệt đối không tu luyện những chiêu thức do Hư Thiên Quân cùng Hỏa Kỳ Lân sáng tạo ra.




Thanh Thiện liền rút ra cuốn Hỗn Độn Thất Huyền Thương, lần trước hắn chỉ đọc lướt qua giai đoạn đầu của quyển sách, các chiêu thức căn bản cũng lướt qua, lần này hắn đọc rất cẩn thận, mấy hình vẽ đơn giản cũng nhớ kỹ, tất cả hình vẽ giai đoạn này đều khá đơn điệu, tựa hồ ai nhìn vào đều dễ dàng luyện được, nhưng vì quá đơn giản mà rất nhiều người đều bỏ qua nó, chỉ là không ai biết tất cả chiêu thức dù ý cảnh cao bao nhiêu, uy lực lớn cỡ nào đều bắt nguồn từ những chiêu thức đơn giản này mà đi lên.



Hay nói như ý cảnh của Cuồng Nộ trong Diễm Nguyệt Thương, Thanh Thiện chỉ hiểu duy nhất phải dồn nén công lực tới cực hạn sau đó để nó bùng nổ ra, điều đó là đúng nhưng chưa đủ, Thanh Thiện còn chưa lĩnh ngộ về hỏa linh khí như Hỏa Kỳ Lân, hỏa linh khí luôn có khuynh hướng bùng lên, đó là thuộc tính của nó, làm thế nào để lĩnh ngộ, khống chế được sức mạnh này? Mà ý cảnh này được thể hiện qua chiêu thức, Thanh Thiện cũng chưa hiểu hết, vì thế nếu so với Cuồng Nộ do Hỏa Kỳ Lân thi triển thì có thể so sánh một đám cháy nhỏ bùng nổ cùng với một núi lửa thật sự bùng nổ, cơ bản có thể giống như giữa kiến và voi.



Mà các chiêu thức, dù là Long Phá, Vô Cực Thủ, Cuồng Nộ hay cả Diễm Nguyệt Thương, nó đều được sáng tạo từ các thế cơ bản nhất của thương pháp, như xây một ngôi nhà, các thức này là đám vật liệu, người dù giỏi cách mấy cũng không thể xây nhà từ bàn tay trắng, còn ngôi nhà đẹp xấu thì phải xem tài nghệ của kiến trúc sư, bọn họ cũng giống như Hư Thiên Quân cùng Hỏa Kỳ Lân, tạo nghệ của hai người xem như cực cao nên chiêu thức cực mạnh. Giờ hắn muốn lĩnh ngộ thương pháp của hai người thì phải đi từ căn bản, mà các chiêu thức tưởng chừng như đơn điệu này chính là thứ hắn cần phải luyện tập.



Mấy chiêu này trong mình không có ảo diệu gì cả, vì thế Thanh Thiện không khó khăn luyện tập, hai chân Thanh Thiện gập lại thành thế trung bình tấn, Tịch Diệt Long Thương lúc này nặng quá một vạn cân cứ như vậy đâm tới, không gì khác ngoài đâm, tuy là đâm nhưng cũng phải có chút yếu quyết cần nắm, tựa như lúc đâm phải thật nhanh, dứt khoát, đâm rồi phải rút về thủ thế, khi xuất chiêu lực giật từ eo truyền tới vai rồi ra cánh tay, đây cũng là đường vận khí đơn giản nhất cần nắm vững.



Một động tác đâm đơn giản nhất cũng phí bao nhiêu tâm huyết của tiền nhân truyền lại, Thanh Thiện không xuất chiêu cực nhanh khi xưa, mà lại từ từ trầm ổn rất nhiều, tất cả đều phối hợp hoàn chỉnh mới đâm ra, từ tư thế xoay người, cách hít thở vận khí ra cánh tay, rồi động tác đến lúc cuối cùng phải thật nhanh, sau đó rút về thủ thế ra sao.



Mặc dù Thanh Thiện còn chưa hiểu mấy thức căn bản này liên quan gì tới lĩnh ngộ thiên đạo, nhưng Thanh Thiện cũng để hết tâm trí luyện tập, không những động tác càng lúc càng thành thục mà vừa rèn luyện được thân thể, Cửu Chuyển Kim Cương Thân tự theo tâm ý Thanh Thiện phối hợp vận chuyển, pháp quyết này thực sự lấy tự ngược làm căn bản, đem chân khí đánh sâu vào cơ thể, từ đó thân thể từng chút đề cao.



Thanh Thiện một mực đứng tư thế đó tu luyện, cho đến khi ánh nắng chiếu vào căn phòng vẫn chưa ngừng lại, cũng không có người đến tìm hắn, hôm qua hắn còn bị thương nên nghỉ ngơi mới đúng, mà Nghịch Thiên Giả không tất yếu phải ăn uống nữa, bọn họ có thể chuyển hóa linh khí thành dinh dưỡng, không khí thành hơi nước mà hấp thu. Chính vì thế không có ai quấy rầy Thanh Thiện. Ngay cả Đặng Tinh ở gần phòng cũng không đến tìm.



Với thân thể mạnh mẽ như Thanh Thiện, một mực tu luyện mấy tiếng cũng thấy mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm y phục vừa thay lúc tối, Thanh Thiện vừa dừng tu luyện lại thì đã nhận ra có khí tức đang chạy tới, đúng người này không đi mà bay đến là khác, mỗi người linh hồn đều có khí tức khác nhau, Thanh Thiện biết là Minh Trúc tới.



Cánh cửa phòng vừa mở, Minh Trúc khuôn mặt vừa nhếch nhác lại trắng bệch, đầu tóc cũng không còn nghiêm chỉnh, chỉ là ánh mắt hưng phấn lấp lánh có thần.



" Ta tìm ra ảo diệu tầng thứ hai trong Vô Cực Thủ rồi, ngươi xem ta diễn luyện một lần xem sao?" Minh Trúc hưng phấn nói, sau đó đứng ra một khoảng đủ lớn trong ngôi nhà bắt đầu sử dụng Vô Cực Thủ. Trong bia đá từng ghi mỗi chiêu Long Phá hay Vô Cực Thủ đều có ba cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là nhanh, cảnh giới thứ hai lại là chậm.



Thanh Thiện ngồi một bên bắt đầu quan sát Minh Trúc xuất chiêu.



" Hình như rất giống ý cảnh tầng hai của Long Phá?" Thanh Thiện quan sát sau đó nói.



" Không phải, không phải, không chỉ mình ý cảnh như thế, ngươi đến thể hiện một chút cảm giác đi." Minh Trúc lắc lắc đầu rồi nói.



Thanh Thiện cũng đi lại, dùng chính chiêu thức cả đêm qua luyện để thử nghiệm, cảm giác của hắn lúc này chính là đâm ra rất thuận tay. Tịch Diệt Long Thương vừa đâm tới, ngọn thương của Minh Trúc nhẹ nhàng cuốn lấy, nó tựa mềm như bông dính chặt với Tịch Diệt Long Thương, cơ bản ý cảnh này không khác so với tầng hai Long Phá là bao, chỉ là thương của Minh Trúc chưa dừng tại đó, ngọn thương đó như có hấp lực kéo theo Tịch Diệt Long Thương, mà hấp lực này luôn có xu hướng khiến ngọn thương của Thanh Thiện đâm lệch ra bên ngoài, còn chưa hiểu hấp lực này từ đâu sinh ra thì lực lượng này như tăng lên vô số lần, Thanh Thiện cảm giác Tịch Diệt Long Thương như muốn rời khỏi tay mình, may mắn cơ thể hắn rất mạnh mới giữ được ngọn thương không rời tay.




Minh Trúc có chút ngạc nhiên khi thấy Thanh Thiện vẫn giữ được Tịch Diệt Long Thương, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn đoán Thanh Thiện vừa rồi là dùng công lực mới giữ lại được.



" Thế nào? Cảm giác cảnh giới tầng hai này đúng không?" mặc dù hắn hỏi như vậy, nhưng cũng rất đắc ý, bởi tất cả so với những gì Thanh Thiện nói về tầng này đều đúng, đây cũng là niềm vui nhất trong tu luyện của hắn, lấy lĩnh ngộ ý cảnh các chiêu thức của thiên hạ làm niềm vui cũng là mục tiêu.



" Đúng rồi, đây là cảm giác mà bia đá có ghi lại của tầng hai, tại hạ vô cùng cảm tạ Minh Trúc huynh." nói rồi Thanh Thiện khom người cảm tạ.



" Hề, hề, cái đó không có gì, giờ ta diễn lại một lần để cho huynh đệ hiểu." nói rồi Minh Trúc đang định thi triển lại lần nữa.



" Cái đó không cần nữa." chỉ là Minh Trúc còn chưa thi triển thì Thanh Thiện đã ngăn lại.



" Huynh đệ đã hoàn toàn hiểu rồi sao? Vậy quá tốt, thiên phú của Thanh Thiện huynh là cao nhất mà Minh Trúc từng gặp."



Thanh Thiện không vì lời khen mà vui mừng, hắn lúc này đang cười khổ, sau đó nói: " Minh Trúc huynh, tiểu đệ xem huynh là bằng hữu mới nói, lúc trước tiểu đệ tu luyện có chút lệch lạc, hiện giờ tiểu đệ đã không muốn thấu hiểu nó nữa, võ công phải bắt đầu từ căn bản nhất, nếu muốn hoàn toàn hiểu được chiêu thức không phải chỉ mình ý cảnh phiến diện này là đủ, hơn nữa hiểu được thứ này sẽ ảnh hưởng tới cả chiêu thức, nếu đệ có mấy lời mạo phạm xin huynh thứ lỗi cho." Thanh Thiện trịnh trọng nói, dù sao đối phương cũng cả đêm suy nghĩ về ý cảnh cho mình, tối qua ồn ào vậy mà Minh Trúc không đến, chỉ sợ lúc đó trời sập hắn cũng chẳng biết a, đúng là một người si mê chiêu thức, bất quá chính vì thế nên thiên tư của Minh Trúc cực cao mà thành tựu bản thân không cao. Minh Trúc có thể hiểu được ý cảnh rất nhanh, nhưng mấy chiêu thức đơn giản, căn bản lại không để ý lắm, bởi trong nó không có ý cảnh gì cả.



Minh Trúc có chút ngẩn người ra một chút, sau đó nhìn Thanh Thiện, một lúc mới cười to nói: " Thanh Thiện huynh nói những lời đó, rất giống với những lời sư phụ Minh Trúc nói khi xưa, ta biết huynh có ý tốt, ta xin tâm lĩnh, chỉ là ta một đời lấy thấu hiểu ý cảnh của chiêu thức làm niềm vui, hơn nữa còn có thể trợ giúp một ít đệ tử tu luyện, như thế đã vui vẻ rồi."



Đích thực Minh Trúc hắn nói đúng, một đệ tử nếu tu luyện từ căn bản vững chắc, dù thiên tư kém một chút, nếu có Minh Trúc hắn chỉ điểm cũng sẽ thấu hiểu, chỉ cần hắn mở cánh cửa ý cảnh, phần còn lại phải dựa vào bản thân người đó tu luyện tiếp tục. Thanh Thiện cũng khẽ lắc đầu, nếu thiên phú đó dồn vào tu luyện thì Minh Trúc đạt tới cấp nào không ai biết được, bởi căn bản của chiêu thức là thứ ai cũng tu luyện được cả, chỉ cần bỏ thời gian là đủ, cái khó nhất chính là lĩnh ngộ. Minh Trúc hắn có lẽ biết nếu mình không có căn bản mà muốn thấu hiểu ý cảnh, thì ý cảnh này sẽ không đầy đủ, nhưng nếu muốn thấu hiểu hoàn toàn lại phải hiểu được căn bản, vì thế hắn chọn phá giải phiến diện này, chỉ cần nhìn để thấu hiểu ý cảnh, cái này giúp hắn có thể thấu hiểu vô số thứ rồi, đối với hắn mà nói, đó là niềm vui lớn nhất rồi.



" Mỗi người có một tâm niệm khác nhau a, sau này nếu đệ không hiểu chiêu thức nào? Có thể lại phải đến làm phiền huynh nữa đó." Thanh Thiện cũng cười nói, tâm lý như xem Minh Trúc thành bằng hữu chân chính của mình.



" Được, đến lúc đó nhớ đến tìm là được, càng khó càng tốt."