Thiên Nga Đen Thiên Nga Trắng

Chương 30: Truy cùng diệt tận



Trình Vĩ Phong đã cho người đi điều tra về những mối quan hệ thân thiết với Mạc Quang Huy. Anh bắt được một tên rất đáng ngờ, Vân Tưởng Lâm. Lúc Trương Hải Minh còn sống, Vân Tưởng Lâm chỉ là một thành viên nhỏ trong tổ chức. Là tay sai của Mạc Quang Huy thôi vậy mà khi Trương Hải Minh mất, Vân Tưởng Lâm lại lên như diều gặp gió. Ông ta bắt đầu trở nên giàu có, có của ăn của để. Điều này làm Trình Vĩ Phong nghi ngờ, người không có tài cán gì cũng không đi làm như Vân Tưởng Lâm thì làm gì để giàu lên nhanh như vậy?

Người của Trình gia xông vào một sòng bài khét tiếng tại An Hải. Cưỡng chế đưa Vân Tưởng Lâm đang đánh bài rời khỏi đó, ông ta bị hành hạ một trận thừa sống thiếu chết tại mật thất. Đến khi có khẩu cung của ông ta thì Trình Vĩ Phong gọi Trương Cảnh Bách tới.

Trong căn phòng tối tăm và ngột ngạt của mật thất, Vân Tưởng Lâm nằm sóng soài trên sàn, máu nhuộm đỏ một bên mặt, ánh mắt đầy hoảng loạn và sợ hãi. Những tiếng gào thét và van xin đã vơi dần, chỉ còn lại những hơi thở đứt quãng, yếu ớt của một kẻ đã bị dồn đến đường cùng. Cánh cửa sắt nặng nề bật mở, Trình Vĩ Phong đứng dựa vào khung cửa, vẻ mặt lạnh lùng không chút dao động trước cảnh tượng trước mặt.

Trương Cảnh Bách bước vào, ánh mắt lướt qua Vân Tưởng Lâm với vẻ lãnh đạm, nhưng sâu trong lòng lại sục sôi hàng loạt câu hỏi.

“Cuối cùng cũng chịu tới, Trình Vĩ Phong cất giọng, phá tan không khí căng thẳng. Anh đưa cho Trương Cảnh Bách một tập tài liệu, bên trong là những thông tin mật mà người của anh đã thu thập được về Vân Tưởng Lâm. “Tên này không phải hạng tầm thường. Những gì chúng ta phát hiện được có thể chỉ là bề nổi.”

Trương Cảnh Bách chăm chú lật từng trang tài liệu, đôi mắt sắc bén đọc từng chi tiết về cuộc sống xa hoa và những mối quan hệ mờ ám của Vân Tưởng Lâm. Từng đồng tiền, từng phi vụ, tất cả đều vẽ nên một bức tranh không minh bạch về con đường làm giàu của hắn. Từ một kẻ vô danh, Vân Tưởng Lâm bỗng trở thành một nhân vật có máu mặt trong thế giới ngầm ngay sau khi Trương Hải Minh qua đời, điều này khiến mọi thứ càng trở nên đáng nghi.

“Ông ta nói gì rồi?” Trương Cảnh Bách hỏi, ánh mắt không rời khỏi những dòng thông tin chi tiết.

“Ban đầu hắn không chịu hé nửa lời” Trình Vĩ Phong đáp

“Nhưng sau vài ‘biện pháp’ thì hắn bắt đầu mở miệng. Hắn thừa nhận có dính líu đến Mạc Quang Huy, không chỉ là quan hệ chủ - tớ đơn thuần như chúng ta vẫn tưởng”

Trương Cảnh Bách liếc nhìn Vân Tưởng Lâm, người đàn ông trung niên co rúm lại khi cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của anh. Những vết thương trên người càng làm hắn lộ rõ sự thất bại và tuyệt vọng.

“Vân Tưởng Lâm, ông đã làm gì để leo lên được vị trí hôm nay? Có phải cái chết của ba tôi cũng liên quan đến ông và Mạc Quang Huy?”

Vân Tưởng Lâm run rẩy, ánh mắt thoáng qua nỗi sợ hãi pha lẫn sự hối hận. Hắn biết rằng đối diện với hai người đàn ông trước mặt, mọi lời nói dối đều vô nghĩa. Hắn hít một hơi thật sâu, giọng nói yếu ớt nhưng lại đong đầy sự tuyệt vọng:

“Tôi... tôi không giết Trương Hải Minh... nhưng tôi biết người làm điều đó. Mạc Quang Huy đã ra lệnh, ông ta sợ Trương Hải Minh sẽ phá hoại những kế hoạch mà ông ta đang sắp đặt. Mạc Quang Huy dùng tôi như một con rối để thực hiện những phi vụ bẩn thỉu, đổi lại tôi có tiền và quyền lực.”

Trương Cảnh Bách nắm chặt tay thành nắm đấm, từng lời của Vân Tưởng Lâm như những mũi dao đâm vào trái tim anh. Sự thật về cái chết của cha anh dần hé lộ, và kẻ đứng sau tất cả không ai khác chính là Mạc Quang Huy, một người mà anh đã luôn ngờ vực. Mọi sự kiềm chế trong anh như vỡ òa, cảm giác căm hận và phẫn nộ bùng lên mạnh mẽ.



“Ông còn biết những gì?” Trình Vĩ Phong lạnh lùng hỏi, ánh mắt không hề rời khỏi Vân Tưởng Lâm.

“ Tôi chỉ là người phụ trách tuồn thông tin ra ngoài cho các băng nhóm khác. Làm sao tôi biết hết được chứ?”

Trình Vĩ Phong nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời mập mờ của Vân

Tưởng Lâm. Anh bước đến gần hơn, giọng nói lạnh lùng vang lên như một lời cảnh cáo:

“Đừng vòng vo nữa. Ông đã giúp Mạc Quang Huy che giấu bao nhiêu thứ bẩn thỉu, ông phải biết nhiều hơn thế.”

Vân Tưởng Lâm nuốt khan, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Hắn biết không thể lừa dối những người đàn ông trước mặt thêm được nữa.

“Tôi... tôi thực sự chỉ là kẻ phụ trách tuồn thông tin và làm những việc lặt vặt cho ông ta. Nhưng tôi có nghe loáng thoáng về một kế hoạch lớn mà Mạc Quang Huy đang ấp ủ... ông ta không chỉ muốn kiểm soát An Hải, mà còn muốn mở rộng tầm ảnh hưởng sang những vùng đất mới.”

Trình Vĩ Phong cau mày, sự hoài nghi hiện rõ trong đôi mắt sắc bén. “Vùng đất mới nào?”

Vân Tưởng Lâm ngập ngừng, đôi mắt đảo đi đảo lại như muốn tìm lối thoát.

“Tôi chỉ là hạn tép riu trong nhóm người đó, làm sao tôi biết”

Trình Vĩ Phong cười lạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Vân Tưởng Lâm.

“Ông nghĩ cái lý do đó sẽ giúp ông thoát khỏi đây nguyên vẹn à? Là tép riu nhưng lại giàu lên nhanh chóng, ông tưởng chúng tôi không biết sao? Đừng giả vờ ngây thơ nữa.”

Vân Tưởng Lâm run rẩy, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.

“Tôi... tôi chỉ làm theo lệnh. Là một kẻ vô dụng, tôi chỉ được giao những việc nhỏ nhặt. Thông tin ra sao, ai làm việc với ai, tôi hoàn toàn không rõ... Tôi thực sự không biết gì nhiều hơn! Mạc Quang Huy chỉ xem tôi như con cờ thôi.”



“Vậy ông biết những gì thì tốt nhất nên nói ra hết đi. Chúng tôi không cần những lời bao biện.”

Vân Tưởng Lâm hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh.

“Tôi chỉ biết ông ta có một kế hoạch lớn hơn, một kế hoạch vượt ra khỏi An Hải, nhưng tôi không biết chi tiết. Tôi chỉ nghe loáng thoáng... Mạc Quang Huy đang muốn thu phục thêm nhiều thế lực từ bên ngoài. Và trong số những kẻ ông ta liên lạc, có vài tên rất nguy hiểm, những kẻ mà ngay cả ông ta cũng phải dè chừng”

Vân Tưởng Lâm tái mặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trình Vĩ Phong và Trương Cảnh Bách. Hắn biết rõ tình thể hiện tại của mình, không dám liều mạng che giấu thêm nữa. Trước sức ép của Trình gia, hắn chỉ còn cách lựa chọn: hoặc khai hết, hoặc không còn cơ hội để mở miệng thêm lần nào.

Trương Cảnh Bách đột ngột cắt ngang, giọng anh đầy căm phẫn và đau đớn, ánh mắt như thiêu đốt nhìn xoáy vào Vân Tưởng Lâm.

“Vậy thì chuyện này có liên quan gì đến cha tôi mà các người lại hại ông ấy?!!!”

Câu hỏi như một nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào nỗi sợ hãi của Vân Tưởng Lâm. Hắn cúi gằm mặt xuống, cả người run lên, không dám đối diện với cơn giận dữ của Trương Cảnh Bách. Mỗi hắn mấp máy như muốn nói nhưng lại không thành lời, mắt đảo đi như đang tìm một lối thoát giữa sự tra tấn vô hình đang đè nặng.

“Trả lời đi!” Trương Cảnh Bách bước lên một bước, bàn tay siết chặt, cả người anh như sắp bùng nổ. “Ông không phải là kẻ chủ mưu, nhưng chắc chắn ông biết chuyện gì đã xảy ra. Vì sao cha tôi phải chết?”

Vân Tưởng Lâm ngước lên, đôi mắt hoảng loạn, đầy ám ảnh như thể đang nhìn thấy chính cơn ác mộng đã bủa vây ông ta suốt thời gian qua.

“Tôi... tôi không có giết ông ấy... Tôi chỉ làm theo lệnh, tôi không biết lý do thực sự... Nhưng nghe nói, cái chết của Trương Hải Minh có liên quan đến việc ông ấy muốn rút khỏi Thiên Minh Hội, muốn chấm dứt mọi giao dịch với Mạc Quang Huy.”

Trương Cảnh Bách cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Anh đã mơ hồ cảm nhận được điều này, nhưng khi nghe chính miệng kẻ này nói ra, cảm giác vẫn đau đớn đến khó tả.

“Cha tôi đã muốn dừng lại... và vì thế, các người đã giết ông ấy?”

Vân Tưởng Lâm im lặng, không dám đáp. Sự thật quá phũ phàng, nhưng đó là cái giá phải trả khi dấn thân vào con đường không lối thoát của quyền lực và máu me. Trong thế giới ngầm này, không có sự từ bỏ dễ dàng, và kẻ nào muốn thoát khỏi nó đều phải trả giá bằng máu của chính mình.

Trương Cảnh Bách quay người đi, lòng anh ngập tràn nỗi hận thù. Anh không thể tha thứ cho Mạc Quang Huy, và cả những kẻ như Vân Tưởng Lâm những kẻ chỉ biết sống bám vào tội ác. Nhưng lần này, anh sẽ không bỏ qua. Anh đã mất cha và đã chứng kiến quá nhiều người gục ngã trong cuộc chiến này, và giờ đây, anh sẽ làm mọi cách để chấm dứt nó, một lần và mãi mãi.