Lục Tu Giác vừa mới xác định tâm tư của mình đối với Mao Cửu cho nên có suy nghĩ muốn ở chung với cậu. Hai người cả đoạn đường không nói gì chạy về chung cư, mở cửa liền nhìn thấy Dư Tiêu Hồn và Trương Tiểu Đạo tự nhiên như thường ở trong nhà.
Lục Tu Giác giật giật khóe miệng: "Sao các người còn ở đây?"
Trương Tiểu Đạo vô tội, trong tay còn cầm một chén salad, khóe miệng còn dính một chút, nói: "Muốn nói tạm biệt. Cửu ca, em đang chờ anh nè."
Mao Cửu đang lau mồ hôi, nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lục Tu Giác: "Bây giờ người đã thấy, cũng nói tạm biệt. Có thể đi được rồi."
Hắn hoàn toàn không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Căn nhà này của hắn trước đó không có ai vào ở, dù là Mao Cửu ban đầu còn bị bài xích, huống chi là Trương Tiểu Đạo và Dư Tiêu Hồn.
Dư Tiêu Hồn còn tốt, dù sao Lục Tu Giác là ông chủ của hắn, ít nhiều cũng biết thói quen của Lục Tu Giác, vì vậy lôi kéo Trương Tiểu Đạo, nói: "Boss, chút nữa chúng tôi sẽ đi."
Lục Tu Giác gật đầu: "Cậu nghỉ ngơi mấy ngày đi. Tôi sẽ cho người chia sẻ công việc cho cậu."
Dư Tiêu Hồn mới diệt cổ trùng không lâu, thân thể còn suy yếu. Lục Tu Giác cũng có lòng cho hắn nghỉ ngơi nhiều chút, Dư Tiêu Hồn tỏ vẻ nhận phần hảo ý này.
Trương Tiểu Đạo thấy sắp phải đi, nhịn không được chạy tới xin phương thức liên hệ của Mao Cửu, cậu định đi theo Mao Cửu học thêm một chút. Mao Cửu cho cậu cách liên lạc, nhưng lại cảm thấy quái dị với cách làm này của cậu: "Trương gia là truyền nhân Chính Nhất Đạo, cậu cần gì phải bỏ gần tìm xa?"
Trương Tiểu Đạo nhăn mũi nói: "Học không giống."
Mao Cửu nhướng mày, Trương Tiểu Đạo không muốn nói nhiều, cậu cũng không hỏi nhiều. Dạy Trương Tiểu Đạo thì không phải là không thể, đến cuối cùng có thể học được cái gì thì vẫn là nhìn xem cậu ta nỗ lực tới mức nào.
Không bao lâu, Trương Tiểu Đạo cùng Dư Tiêu Hồn rời đi. Trong nhà chỉ còn lại Mao Cửu và Lục Tu Giác, mắt thấy Lục Tu Giác hoàn toàn không có ý định muốn đi làm, Mao Cửu không khỏi hỏi ra miệng.
Lục Tu Giác nói: "Chưa đến giờ."
Mao Cửu kinh ngạc, mấy ngày trước Lục Tu Giác đều đi làm rất sớm, bây giờ sắp 8 giờ rồi mà còn chưa tới giờ đi làm?
Lục Tu Giác giải thích: "Đi sớm là bởi vì không có việc gì làm, rảnh ở nhà cũng là rảnh. Hơn nữa dù có đi sớm cũng có thể về bất cứ lúc nào."
Hắn chỉ là tổng tài trên danh nghĩa của Lục thị. Cơ bản thì không cần hắn phải xử lý chuyện gì, đương nhiên có thể tự do đi rồi.
Nhưng mà Mao Cửu không biết mấy cái này, còn tưởng hắn quyền hạn lớn, tự do đi về, không bị hạn chế bởi thời gian làm việc. Kỳ thật đổi một góc độ khác để nhìn thì giải thích như vậy cũng không sai.
Mao Cửu biết vậy, sau một lúc lâu không nói chuyện.
Lục Tu Giác bỏ cuộc trước, mới vừa chạy một vòng bên ngoài, cả người đều toát mồ hôi, chân xoay vài vòng, cuối cùng vẫn đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mao Cửu nâng tay, phát hiện mình cũng nhão dính dính, cũng định đi tắm rửa.
Lúc trước cậu ở trong thôn, chạy xong trở lại trong viện, trực tiếp tắm bên cạnh giếng nước. Vừa tiện vừa thoải mái, không cần giống như bây giờ còn phải lên lầu lấy quần áo, hơi bị phiền toái.
Lục Tu Giác vốn tắm trên lầu, lúc này lại ma xui quỷ khiến đi vào phòng tắm dưới lầu. Lục Tu Giác tắm xong, Mao Cửu mới bắt đầu đi vào.
Nước chảy ào ào, Lục Tu Giác đưa lưng về phía cửa phòng tắm, bàn tay đang lau tóc dừng lại. Do dự trong chốc lát, chuẩn bị tâm lý thật tốt, khó khăn thuyết phục mình xoay người lại, kết quả đối mặt với một cánh cửa phòng tắm chả nhìn được cái gì.
Hắn đã quên lúc trước thiết kế yêu cầu tính riêng tư, tất cả thiết kế cơ hồ đều áp dụng kiểu phong bế.
Lục Tu Giác đen mặt, bắt đầu lén lút tính toán đổi cửa phòng tắm thành kiểu trong suốt.
Nghe tiếng nước chảy ở bên trong, rõ ràng là nhìn không thấy, nhưng có thể tưởng tượng. Thông qua tưởng tượng thì càng thêm tâm viên ý mã*.
*Tâm viên ý mã (心猿意马): Viên (猿) là con vượn, (马) là con ngựa, để tâm trí và suy nghĩ bay nhảy như vượn, như ngựa. Ý của câu này là để trí tưởng tượng bay xa ~~~
Mao Cửu tắm thật nhanh, chỉ có vài phút. Mặc xong quần áo đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lục Tu Giác đang đứng đưa lưng về phía cậu, không khỏi hỏi: "Lục ca, đứng ở đây làm gì vậy?"
Lục Tu Giác dừng một chút, xoay người vừa lúc nhìn thấy trong tay Mao Cửu cầm quần áo bẩn: "Chờ cậu ra, cùng giặt quần áo."
Mao Cửu: "Để tôi giặt."
Lục Tu Giác không khống chế lộ ra ánh mắt hoài nghi.
Mao Cửu: "... Giặt bằng máy."
Lục Tu Giác nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, giống như Lục Tu Giác vậy thì tán đổ được bạn trai mới là lạ!
Lục Tu Giác nói: "Để tôi đi." Lời nói ra không cho phép từ chối, nhận lấy quần áo trong tay Mao Cửu, vừa đi vừa hỏi: "Hôm nay cậu có việc gì không?"
Tốt nhất là không có việc gì, như vậy thì có thể thuận thế đưa ra lời mời hẹn hò... không không, quá nhanh. Như vậy thì hắn có thể thực hiện lễ nghĩa của chủ nhà mang Mao Cửu đi dạo đế đô.
Mao Cửu trả lời: "Có. Qua chỗ Tiền đội đón Tiểu Sơn về."
Vì phải đối phó với Thảo Quỷ Bà, cho nên bọn họ phải đưa Tiểu Sơn tới ở nhờ chỗ Lão Tiền mấy ngày. Bây giờ Thảo Quỷ Bà đã giải quyết, đương nhiên phải đón Tiểu Sơn về.
"Hơn nữa, tôi và Tiểu Sơn tới đế đô chủ yếu là muốn mang tro cốt của A Linh về. Hiện giờ chuyện Trộm Kim Tặc đã giải quyết, chúng tôi cũng nên trở về rồi."
Trở... trở về?
Lục Tu Giác có chút hoảng hốt, thế nào cũng không nghĩ tới hắn vừa mới chuẩn bị theo đuổi Mao Cửu, người đã nói với hắn rằng phải đi. Cũng phải, lúc trước chính hắn còn hạ lệnh đuổi người với Mao Cửu, nói cậu trong vòng một tuần phải dọn ra ngoài.
Hiện giờ Mao Cửu ở đã hơn một tuần, hắn còn nghĩ muốn Mao Cửu tiếp tục ở đây, tốt nhất là ở lâu dài chút.
"Lục ca? Lục ca!"
Lục Tu Giác hoàn hồn, yên lặng xem xét nhìn Mao Cửu, yên lặng bắt đầu phân loại, giặt quần áo.
Mao Cửu nhìn lướt qua, tức khắc có chút xấu hổ, cậu còn tưởng rằng máy giặt giặt quần áo chỉ cần ném tất cả vào là được rồi. Ai ngờ Lục Tu Giác còn muốn phân loại.
Nhìn lướt qua Lục Tu Giác, phát hiện sắc mặt của đối phương thật trầm trọng, tựa như ngưng đọng một tầng sương, bình tĩnh nhìn chằm chằm máy giặt. Còn tưởng rằng đối phương đang gặp chuyện gì khó khăn, không khỏi hơi lo lắng mở miệng dò hỏi.
Lục Tu Giác liếc mắt nhìn Mao Cửu lộ ra thần sắc ưu sầu, nhàn nhạt nói: "Không sao, không phải cậu muốn đi đón Tiểu Sơn sao? Đợi chút tôi đưa cậu đi."
Sau đó tiếp tục đắm chìm trong đại sự đời người, làm sao giữ Mao Cửu lại.
Mao Cửu gật đầu đáp ứng, chậm rì rì quay về phòng khách, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Lục Tu Giác. Bóng dáng của hắn đĩnh bạt cao gầy, bao trùm trong một tầng sương, lãnh túc hờ hững.
Trong lòng cậu có chút thấp thỏm, vừa rồi nói phải đi kỳ thật chỉ muốn thử một chút. Cậu không biết Lục Tu Giác có giữ mình lại hay không, nhưng mà thử một lần thì có thiệt thòi cái gì đâu.
Lúc trước Lục Tu Giác từng nói kỳ hạn cậu ở đây chỉ có thể là một tuần, bây giờ kỳ hạn đã qua. Tuy rằng Lục Tu Giác nhất thời không nhớ tới nhưng mà nếu không đụng vào thì đây cũng là một quả bom hẹn giờ. Cho nên Mao Cửu chủ động chọc vào, nếu Lục Tu Giác chủ động giữ lại, vậy thì thuận thế ở lại.
Nếu Lục Tu Giác không mở miệng... Cậu hẳn nên ngẫm lại xem nên dùng lý do gì để ở lại.
Mao Cửu ngồi ở phòng khách, nghiêm túc tự hỏi nên lấy lý do thế nào.
Loại tình huống này cứ tiếp tục cho tới khi giặt xong quần áo, hai người ngồi cùng xe tới Ngọc Mỹ Dung --- bọn họ đã gọi điện thoại cho Lão Tiền, biết được Lão Tiền và Tiểu Sơn đều ở Ngọc Mỹ Dung, nghe nói là ở đó xuất hiện án mạng.
Khi Tiểu Lý qua tới nhìn thấy hai người khí thế lăng nhân như tảng băng điêu khắc còn bị dọa cho nhảy dựng, nhìn vẻ mặt như trầm mê vào chuyện quốc gia đại sự, biểu tình nghiêm túc, hắn còn tưởng là gặp phải vấn đề gì rất trọng đại.
Mao Cửu và Lục Tu Giác liếc nhìn nhau, nhanh chóng khôi phục bình thường.
Hai người xuống xe, Tiểu Lý đưa hai người cùng đi vào.
Lúc trước đã tới Ngọc Mỹ Dung một lần, không tính xa lạ. Nhưng Tiểu Lý đưa hai người tới căn phòng phát sinh án mạng.
Lục Tu Giác hỏi: "Án mạng gì?"
Tiểu Lý sau lần đó tìm hiểu một chút về Lục Tu Giác, mới biết được lúc trước người ta đối xử với mình xác thật nho nhã lễ độ. Nếu đổi thành huấn luyện viên hồi hắn còn huấn luyện, có thể trực tiếp chỉnh chết hắn.
Bởi vậy lúc này, Tiểu Lý thật ra vui lòng phục tùng Lục Tu Giác, hắn trả lời: "Có một nhân viên nữ đã chết. Sáng nay người quét dọn vệ sinh vào phòng quét dọn, phát hiện người đã chết nên nhanh chóng báo cảnh sát."
"Thời gian chết?"
"Báo cáo nghiệm thi còn chưa có, nhưng có thể suy đoán đại khái là rạng sáng 3, 4 giờ."
"Chết như thế nào?"
Tiểu Lý im lặng.
Mao Cửu quay đầu lại nhìn hắn, thấy trên mặt hắn có chứa biểu tình kinh khủng. Trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ lại là cách chết gì đó quỷ dị lắm?
Tiểu Lý do dự một lát, nén sợ hãi nói: "Moi tim, nữ nhân viên bị moi tim mà chết."
Moi tim?
Mao Cửu bắt đầu nghĩ lại xem có tà thuật gì yêu cầu dùng đến trái tim.
Lục Tu Giác lại không nghĩ như vậy, hỏi: "Còn có chuyện gì dị thường?"
Chỉ là moi tim thì có cái gì mà sợ hãi? Làm cảnh sát, nhìn thấy nhiều nhất là mấy vụ án hình sự như vậy, có rất nhiều hồ sơ vụ án phanh thây. Càng thấy nhiều hiện tường phanh thây hung tàn, so sánh chút thì moi tim đúng là không có gì đáng sợ.
"Trái tim không còn, những cơ quan khác vẫn còn, không phải là buôn bán nội tạng. Ngực có một cái lỗ nhỏ, mặt phẳng xung quanh trái tim rất bằng phẳng, không có máu bắn ra. Trên mặt nữ nhân viên còn mang theo nụ cười."
Lục Tu Giác không liên hệ mấy thứ dị thường tới tà thuật quỷ quái, mà lập ra nhiều giả thiết: "Có lẽ trước đó đã bị tiêm thuốc mê, hoặc hung thủ là một bác sĩ khoa ngoại*"
*Khoa ngoại là một phân ngành của y khoa, chuyên điều trị bệnh và tổn thương bằng phẫu thuật.
"Những cái này đều đã từng giả thiết rồi, có bị tiêm thuốc mê hay không thì cần phải chờ kết quả xét nghiệm, nhưng giả thiết hung thủ là bác sĩ khoa ngoại thì không khả thi lắm. Lục thiếu, trình độ phẫu thuật tim cao nhất trên toàn thế giới cũng không thể dưới tình huống chỉ có một con dao, không có bất luận thiết bị gì mà lấy được trái tim ra, còn có thể đảm bảo máu không bị bắn ra ngoài."
Một hàng ba người vừa lúc đi tới lầu năm, chân trước vừa bước ra khỏi thang máy liền đối diện với Lão Tiền. Lão Tiền cũng vừa lúc nghe được giả thiết của Lục Tu Giác, liền mở miệng trả lời hắn.
Tiểu Sơn đi theo bên người Lão Tiền, vừa nhìn thấy Mao Cửu lập tức đi đến bên cạnh cậu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cửu ca."
Lão Tiền nhìn mà đỏ mắt, bĩu môi ghen ghét nói: "Dỗ ngon dỗ ngọt mấy ngày vẫn có chết cũng không chịu gọi một tiếng sư phụ, bây giờ nhìn thấy Cửu ca của cậu thì nhảy nhót tới. Tiểu Sơn à, không phải sư phụ nói con, làm người không cần quá mê tín. Mấy chuyện thần thần thao thao này có thế nào cũng không thể lợi hại hơn khoa học kỹ thuật, cũng không đủ soái khí. Con biết thân phận này của chúng ta, trong phim truyền hình là vai chính đó, ra mặt làm chứng, khởi kiện, ánh mắt toàn trường đều sẽ xôn xao hướng tới trên người con..."
Lão Tiền tự lải nhải một mình, Mao Cửu và Lục Tu Giác đồng thời nhìn về phía Tiểu Lý, không tiếng động dò hỏi.
Tiểu Lý cười khổ: "Tiền đội muốn nhận Tiểu Sơn làm đồ đệ, Tiểu Sơn không chịu. Hai ngày nay, Tiền đội mang theo Tiểu Sơn đi phá án, phát hiện Tiểu Sơn đặc biệt có thiên phú với hình cảnh. Tiền đội nhìn thấy hạt giống tốt nên luyến tiếc không nỡ buông tay. Hai ngày nay vẫn luôn thuyết phục Tiểu Sơn, chẹp, là tình huống như bây giờ đó."
Lão Tiền hao hết miệng lưỡi thuyết phục Tiểu Sơn, Tiểu Sơn vẫn cứ ngậm chặt miệng không nói nửa lời. Lão Tiền tức giận thiếu chút nữa chửi ầm lên, quay đầu không muốn để ý, cũng không muốn nhìn thấy Tiểu Sơn.
Mao Cửu nhìn Tiểu Sơn, phát hiện trên mặt nhóc chợt lóe một tia do dự. Thuận tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Sơn, cậu nghĩ chuyện này vẫn là để Tiểu Sơn tự mình quyết định đi.
Cho nhóc chút thời gian suy nghĩ lại, nghĩ thông suốt rồi hẵn quyết định.
Lục Tu Giác dò hỏi Lão Tiền có thể vào xem thi thể hay không, Lão Tiền đương nhiên cầu mà không được. Lục Tu Giác ở đây, ông có thể xác định đây là một vụ án giết người đơn thuần hay là một vụ giết người bằng tà thuật không khoa học.
Lục Tu Giác đi vào trong vài bước, dừng lại. Xoay người dắt Mao Cửu cùng đi vào nhìn.
Hai người đi vào, căn phòng không khác mấy với căn phòng lúc trước Lục Tu Giác ở. Nữ nhân viên kia chết trên giường nước, thân thể hãm vào, nằm ngửa mặt hướng nhìn lên trần.
Mao Cửu đầu tiên là nhìn quét căn phòng một lần, sau khi không cảm nhận được hơi thở gì kỳ quái thì cúi đầu nhìn thi thể nữ nhân viên đã chết kia. Càng nhìn càng cảm thấy có chút quen thuộc, giống như nhìn thấy ở đâu đó.
Lục Tu Giác vốn không nhớ rõ, một câu của Mao Cửu cũng gợi lên kí ức của hắn. Sau đó thuận lợi nhớ lại cô ta là ai, rồi lại không vui.
"Cậu còn nhớ rất rõ ha."
Mùi chua thoang thoảng.
Mao Cửu sờ sờ mũi, có chút vô tội: "Vậy không phải là anh lúc trước gọi người sao?"
Lục Tu Giác phản bác: "Không phải tôi gọi. Tự ý phục vụ."
"À ~"
Xung quanh có mấy người, Lão Tiền, Tiểu Lý và Tiểu Sơn cũng đi theo phía sau, nghe vậy, động tác nhất trí hướng ánh mắt về phía Lục Tu Giác: Cầm thú!
Lục Tu Giác: "..."
Lão Tiền: "Lục thiếu, là án giết người bình thường sao?"
Lục Tu Giác: "Không phát hiện cái gì dị thường. A Cửu cậu thấy sao?"
Mao Cửu cũng cảm thấy không có gì bất thường, cậu đứng ở đây không cảm giác được tà khí gì đó làm cậu không thoải mái, cho nên lắc đầu: "Không có dị thường."
Không có gì bất thường, thì là án giết người bình thường.
Lão Tiền lập tức sai Tiểu Lý đi lấy toàn bộ video giám sát từ tối hôm qua đến sáng nay của Ngọc Mỹ Dung tới xem xét, sau đó lại sai người gọi hết mọi người của Ngọc Mỹ Dung tới.
Ông vốn còn muốn lấy tư liệu của khách, nhưng lại bị trưởng phòng nhân sự của Ngọc Mỹ Dung phản đối. Giám đốc kia nói tư liệu của khách cần phải bảo mật, không thể tiết lộ ra ngoài.
Lão Tiền nói đều nháo ra mạng người, còn bảo vệ tư liệu khách hàng cái rắm gì! Nói không chừng hung thủ chính là khách hàng được bảo vệ tư liệu.
Nhưng giám đốc nhất định không chịu giao tư liệu của khách hàng ra, cực kỳ cố chấp. Hắn nói trừ phi ông chủ sau lưng Ngọc Mỹ Dung đồng ý, nếu không thì hắn không làm chủ được.
Lão Tiền: "Vậy thì liên hệ ông chủ sau lưng mấy người đi."
"Liên lạc không được."
Lão Tiền: "... Đột nhiên cực kỳ muốn bắn cái đám gian thương bất lương này."
Một gian thương bất lương • Lục Tu Giác: "..."
Cuối cùng sau một trận thương lượng, Lão Tiền cùng giám đốc kia đều lùi một bước. Nhận lời lấy ra tư liệu khách hàng trong vòng một tuần, hơn nữa giao danh sách khách hàng nữ nhân viên kia đã tiếp xúc giao cho Lão Tiền. Nhưng nữ nhân viên này thường xuyên ngầm nhận đơn, còn có thói quen đoạt đơn của đồng nghiệp, cho nên điều tra có chút khó khăn.
Còn Lục Tu Giác và Mao Cửu, bởi vì là án giết người bình thường. Cho nên hai người đón Tiểu Sơn xong liền về nhà, cảm giác quen thuộc này giống như một cặp cha mẹ ra ngoài du lịch trở về sau đó đến nhà bạn đón đứa con đã gửi nhờ chăm sóc trở về vậy.
Lâm Tiểu Vi rất đói bụng, rất đói bụng rất đói bụng rất đói bụng rất đói bụng!
Nàng đứng dậy, rời khỏi căn phòng nhỏ của mình. Nàng im ắng, giống như du hồn đi ngang qua phòng ngủ của cha mẹ, xuống lầu. Quẹo vào trong bếp, mở tủ lạnh, nhìn thấy đồ ăn còn lại của buổi tối ở bên trong.
Bàn tay thon gầy của Lâm Tiểu Vi bỗng nhiên cầm tất cả đồ ăn, ăn ngấu nghiến, bộ dạng không thể gọi là người, chỉ có thể nói là dã thú chỉ còn lại bản năng ăn uống.
Bên trong đồ ăn thừa có một con cá kho, chỉ mới ăn một mặt, Lâm Tiểu Vi cầm đuôi cá, nuốt cả xương và thịt, thậm chí đầu cá vào trong bụng.
Ăn sạch tất cả đồ ăn, tròng mắt của Lâm Tiểu Vi đã trợn lồi ra ngoài, tê dại xoay chuyển: "Đói."
Nàng chuyển ánh mắt hướng tới trên bàn bếp, chỗ đó có thịt heo sống mẹ Lâm mua lúc tối.
Mẹ Lâm ngủ trong phòng ngủ bị một trận âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt nhấm nuốt đánh thức, cẩn thận lắng nghe thanh âm này, có chút nghi hoặc. Khuỷu tay đẩy đẩy người chồng đang ngủ say bên cạnh, "Chồng, ông có nghe thấy tiếng gì không?"
Cha Lâm chuyển người một cái, không kiên nhẫn: "Không nghe thấy gì hết, mau ngủ đi."
Mẹ Lâm cẩn thận nghe, cảm thấy không đúng. Lại đẩy tỉnh chồng: "Thật sự có tiếng gì đó, có thể nào là trộm không?"
Cha Lâm đứng dậy, cũng cẩn thận nghe. Xác thật nghe được thanh âm gì đó, nhìn mẹ Lâm một cái, khoác lên một cái áo mỏng, đi ra ngoài.
Hai người theo thanh âm đi tới phòng bếp, thấy cửa tủ lạnh bị mở rộng ra, đi qua nhìn một cái, đồng thời phát ra tiếng kinh hô.
Chỉ thấy chỗ cửa tủ lạnh, con gái Lâm Tiểu Vi của bọn họ đang ngồi gặm thịt heo sống, miệng đầy máu tươi, mặt đầy thỏa mãn. Bộ dáng kia giống hệt như quỷ đói.
Đáng sợ nhất là bộ dạng của Lâm Tiểu Vi, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương. Không phải hình dung, mà là thật sự chỉ còn lại một lớp da, một bộ xương, không có một chút thịt nào.
Mẹ Lâm chịu không nổi thét chói tai một tiếng, sau đó ngất đi.
Hoàng Xán mới vừa tham gia tiệc rượu, mang một thân đầy mùi rượu trở lại căn chung cư ở trung tâm thành phố. Mở cửa, ánh đèn hơi ấm chỗ huyền quan chiếu sáng bóng tối trước mắt, đồng thời cũng chiếu sáng mớ hỗn độn trên đất.
Nhìn trên mặt đất tán loạn đầy đất quần áo, còn có áo lót của nữ.
Hoàng Xán chỉ cảm thấy một trận rét lạnh xông lên đầu, đầu óc vốn nên bị cồn ăn mòn nháy mắt thanh tỉnh lại. Nàng chậm rãi đi về phía trước, hướng về phía phòng ngủ. Càng đi càng có thể nghe rõ ràng tiếng rên rỉ ái muội.
Đẩy cửa phòng ngủ, lạnh nhạt nhìn đôi nam nữ đang quay cuồng trên giường lớn, thân thể trần trụi dây dưa lẫn nhau, ngay lúc này ghê tởm tới cực điểm.
Hoàng Xán bình tĩnh đi tới phòng tắm, lấy một chậu nước lạnh, quay lại tưới đôi dã uyên ương kia một trận từ đầu tới chân. Sau đó đuổi hai người đang thét chói tai ra ngoài, hai người trần trụi bị đuổi đi.
Một người trong đó là bạn trai của nàng.
Nàng chỉ là đi công tác hai ngày, vừa mới về đã nhìn thấy một màn "kinh hỉ" này.
Ban đầu, tên bạn trai ngoại tình kia của nàng còn ở ngoài xin tha, sau đó lại chửi ầm lên, dẫn hết cư dân của cả tầng lầu ra nhìn, nhìn cái đôi nam nữ trần truồng này.
Hoàng Xán trực tiếp lấy điện thoại cho bảo an, kéo hai người kia đi.
Đèn vẫn còn sáng, cả căn nhà lớn như vậy chỉ còn lại một mình nàng. Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi vị tình ái, Hoàng Xán chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn, vọt vào phòng ngủ kéo toàn bộ chăn đệm, quần áo vứt vào thùng rác, sau đó thống khổ ngồi vào quầy bar uống rượu. Nàng muốn gọi bạn bè tới cùng uống với mình, mở danh bạ điện thoại lại phát hiện tìm không được ai tới cùng uống với mình.
Hoàng Xán chợt khóc chợt cười nhìn chằm chằm danh bạ điện thoại, run rẩy bấm vào dãy số của một người chờ kết nối.
Trong điện thoại vẫn luôn vang lên thanh âm "tút tút" cứng nhắc lạnh nhạt. Sau đó là một giọng không có cảm tình "Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại..."
"A, quên mất, không còn người này."
Hoàng Xán nấc một cái, ném điện thoại xuống.
Điện thoại vốn nên tắt đi tối lại vài giây sau đó đột nhiên sáng lên, loa bị bật lên.
Trong phòng chớp mắt yên tĩnh lại, sau đó, giọng nói ôn nhu của một nam nhân vang lên: "Tiểu Xán, có đó không?"
Hoàng Xán bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm điện thoại, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
"Tiểu Xán, anh rất nhớ em."
Hoàng Xán hét lên một tiếng, ném điện thoại ra ngoài. Điện thoại bị ném văng nhưng không tắt, cho nên vẫn còn trong cuộc gọi, thanh âm bên kia lúc này cũng thay đổi, từ giọng nam ôn nhu biến thành giọng nữ hoạt bát: "Xán Xán, có đó không?"
"Xán Xán, mình rất nhớ cậu."
Hoàng Xán chớp mắt sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, đứng dậy cầm lấy điện thoại trừng mắt nhìn chằm chằm. Bên trên không có hiện tên cũng không hiện số, rõ ràng là một cuộc gọi quỷ dị.
"Là ai đang đùa cợt tôi? Tôi biết, mấy người đều muốn tiền của tôi! Đều muốn mạng của tôi! Đều muốn phản bội tôi! Tôi phải giết mấy người, phải giết mấy người..."
Lúc này, thanh âm bên kia biến thành hai giọng già nua: "Con gái*, có đó không?"
*Gốc là囡囡, từ để chỉ, gọi các bé gái (tiếng địa phương Tô Châu).
"Con gái, chúng ta rất nhớ con."
Khuôn mặt dữ tợn của Hoàng Xán chợt cứng lại: "Ba... mẹ?"
"Con gái, có đó không?"
Hoàng Xán một lần nữa hung ác dữ tợn lên, lẩm bẩm tự nói: "Đừng trách tôi, đừng trách tôi, là các người ép tôi. Các người ép tôi..."
Nàng cầm di động run rẩy mở cửa, biểu tình có chút hoảng loạn, ấn nút thang máy, điên điên khùng khùng lầm bầm.
Mao Cửu vừa lúc đưa Tiểu Sơn về, cửa thang máy mở ra, đang định đi vào đã bị một nữ nhân hung hăng đụng ra, đụng phải người mà nữ nhân kia cũng không có một câu xin lỗi, thậm chí một cái ánh mắt cũng không thèm nhìn, lập tức rời đi.
Tiểu Sơn không vui: "Người đâu không biết." Quay đầu lại hỏi Mao Cửu: "Cửu ca, không sao chứ?"
Mao Cửu lắc đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân rời đi kia, vẻ mặt như suy tư gì đó.
Đi cùng bọn họ lên lầu còn có mấy người khác, nhìn thấy chuyện này thì có lòng nhắc nhở: "Cô ấy nhà ở tầng mười, một cô gái rất lợi hại. Họ Hoàng, tổng giám đốc tập đoàn Hải Dược. Một cô gái từ nơi khác tới có thể dốc sức làm đến địa vị như vậy ở đế đô, còn trẻ như vậy, đúng là cực kỳ lợi hại."
Tiểu Sơn nói: "Cái đó thì liên quan gì đến chúng tôi? Đụng phải người thì có thể không xin lỗi?"
Người nọ tiếp tục nói: "Đụng vào người khác thì phải xin lỗi, nhưng mà cô gái mới thất tình thì có thể cho phép không xin lỗi."
Nghe vậy, Tiểu Sơn ngậm miệng. Người thất tình là lớn nhất, mọi người đều hiểu đạo lý này.
Mao Cửu thật ra có chút tò mò, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Người nọ thấy có người hỏi, cũng tám chuyện nói: "Các cậu có từng gặp ai ba ngày thì hai ngày bị bạn trai đội nón xanh chưa? Hẳn là chưa từng. Cô gái vừa rồi, có tiếng ở tầng mười chúng tôi, đỉnh đầu thảo nguyên xanh rờn. Ở đây chưa tới một năm, liên tục gặp bạn trai ngoại tình, thời gian kết giao dài nhất cũng không quá ba tháng đã bị cắm sừng."
"Cũng không biết trúng phải nguyền rủa gì nữa, chậc chậc."
Tiểu Sơn có chút ngạc nhiên: "Có lẽ nào thật sự trúng nguyền rủa gì đó?"
Mao Cửu: "Nghĩ nhiều rồi."
Ra khỏi thang máy, Tiểu Sơn hỏi Mao Cửu: "Cửu ca, nữ nhân kia có vấn đề gì phải không?"
Tiểu Sơn ở chung với Mao Cửu lâu rồi, ít nhiều cũng biết tính cách cậu. Mao Cửu chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với mấy chuyện dưa lê bên lề này, đột nhiên hỏi chuyện thì hẳn là phát hiện vấn đề gì đó hoặc là nữ nhân kia có vấn đề.