Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 68: Âm tà sát



Đám người Mao Cửu ngồi trong thư viện khoảng hai tiếng thì trời bên ngoài đã bắt đầu tối rồi.

Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh đưa bọn họ đến nhà ăn ăn cơm chiều rồi dẫn bọn họ về ký túc xá.

Bởi vì là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, quản lý không quản nhiều chỉ ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, nói một câu "không được qua đêm" thì thả cho bọn họ vào. Dù sao thì cũng không phải ký túc xá nữ, không quản nghiêm mấy việc học sinh đưa người ngoài vào.

Ký túc xá hình chữ hồi (回), trước sau hai bên là hành lang, nhưng hành lang này đã bị khoá rồi, không thể đi được. Còn lại hai cái hành lang nhỏ ở chính giữa, cần phải đi xuyên qua giếng trời.

Ở cửa chính của ký túc xá có đặt hai cái tượng đá Tì Hưu, vốn có hơi không ra gì nhưng không biết là vì thời gian lâu dài mà trở nên hài hoà hay thế nào, bỗng cảm thấy không có gì kỳ lạ, vô cùng hoà hợp.

Mắt Lục Tu Giác căng thẳng, nhìn lướt qua màu sắc mới cũ khác nhau của tượng đá Tì Hưu và tro bụi trên mặt đất, hỏi: "Các người từng dọn dẹp hai pho tượng đá này à?"

Thái Quân Minh vừa nghe, nói: "Đúng vậy. Hiệu trưởng mới nhậm chức nói hai pho tượng đá này đã lâu đời rồi, có lẽ có chứa phúc khí, dự định dọn chúng đến khu dạy học để trấn áp tà sát cho học sinh yên tâm học tập, kiểm tra được điểm cao."

Mao Cửu nghi hoặc: "Khu dạy học có tà sát à?"

Thái Quân Minh: "Ặc... Gần đây có rất nhiều học sinh trầm mê vào Vương giả*..."

*Game Vương Giả Vinh Diệu, lối chơi giống như Liên quân Mobile hay Mobile Legends.

Mấy người đồng loạt cạn lời, hiệu trưởng này vậy mà xem trò chơi như tà ám, ý đồ muốn dùng tượng đá Tỳ Hưu này để trấn áp.

Thái Quân Minh cẩn thận hỏi Lục Tu Giác: "Sao anh biết được?"

Lục Tu Giác nói: "Tro bụi trên mặt đất."

Thái Quân Minh cúi đầu nhìn, chỉ thấy chỗ tượng đá có một khoảng rộng chừng một centimet khá là sạch sẽ, không có tro bụi, những chỗ còn lại đều có một lớp bụi rất dày. Như vậy thì vừa nhìn là có thể biết được tượng đá từng bị dịch chuyển, chỉ là người bình thường không dễ chú ý tới mà thôi.

Lưu Trường Nhuận nhìn tượng đá kia xong thì nói: "Hai pho tượng đá này đã đặt ở đây từ lúc trường học được xây dựng, mãi cho đến tận bây giờ. Mấy ngày trước hiệu trưởng muốn dọn đi nhưng không biết vì sao lại không thể dọn được, vừa chuẩn bị dọn là sẽ xuất hiện chuyện lạ. Không còn cách nào khác cho nên kế hoạch đành phải hoãn lại."

Lục Tu Giác cười: "Thứ để trấn áp tà sát thì sao có thể bị dọn đi dễ dàng như vậy được?"

Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh không rõ nguyên do nhìn hắn, chờ hắn giải đáp.

Nhưng Lục Tu Giác lại chẳng muốn giải thích,vẫn dựa lên người Mao Cửu, như muốn treo luôn lên mọi lúc mọi nơi vậy.

Mao Cửu đứng thẳng người để cho Lục Tu Giác xem cậu như một cái cột dựa.

Trương Tiểu Đạo hơi xấu hổ, muốn kéo Lục Tu Giác ra để không làm bại hoại thanh danh của Mao Cửu. Cậu bất giác nhìn sang hai người Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh, lại phát hiện hai người này thần sắc thản nhiên, giống như chẳng nhìn thấy gì vậy.

Trong lòng cậu ta không khỏi có chút hảo cảm với hai người này, thật ra với hai người họ mà nói, đàn ông với đàn ông và các loại đề tài của hủ đã trở thành chuyện quá quen thuộc rồi. Ban đầu hơi kinh ngạc nhưng sau đó lại không có cảm giác gì nữa. Bây giờ thứ làm bọn họ càng lo lắng hơn là thi thể treo đầy trên trần ký túc xá.

Mấy người đi vào ký túc xá, giẫm lên cầu thang ở chính giữa, đi mãi đến lầu ba rồi dừng ở căn phòng đầu tiên bên cạnh hành lang. Lưu Trường Nhuận đứng mở cửa, Lục Tu Giác kéo Mao Cửu qua bên cạnh nhìn ra ngoài.

Ký túc xá bị tường vây mất một mặt, cũng là chỗ sâu nhất trong khuôn viên trường. Nhìn xuống dưới là một loạt cây cối mới trồng và đường đi, bên cạnh đường đi là tường vây. Phía bên kia tường là một nhánh của sông lớn, nhưng cái sông đó quá bẩn, quá đen.

Thái Quân Minh thò tới, nói: "Nước ở con sông đó đen như mực vậy, học sinh trường tôi hay gọi đấy là "Hắc Long Giang". Ban đầu toàn là rác rưởi, sau đó vì cư dân gần đó kháng nghị cho nên mới bắt đầu sửa sang sạch sẽ trở lại, tuy nước vẫn còn rất đen. Thật ra thì bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, trước kia không chỉ bẩn mà còn hôi nữa. Ngủ trong ký túc xá mà nửa đêm không khoá kỹ cửa sổ cũng có thể bị hôi làm cho tỉnh cả ngủ --- đừng vội không tin, mùa hè thời tiết nóng nực, dễ bốc mùi lắm."

Lúc này cửa mở, vẫn là mùa hè, thời tiết bên ngoài vô cùng oi bức, cửa vừa mở ra thì khí lạnh bên trong đã ập vào trước mặt, mọi người chỉ cảm thấy rét lạnh khôn cùng.

Bỗng nhiên không biết nói gì.

Lưu Trường Nhuận giật khoé môi, cứng nhắc nói: "Ký túc xá của chúng tôi... không có điều hoà."

Cho nên thứ ập vào mặt nên là hơi thở nóng bức chứ tuyệt đối không nên là khí lạnh lạnh lẽo thế này, hoặc là, không phải khí lạnh mà là âm khí.

Mao Cửu an ủi cậu ta: "Nghĩ lại mà xem, chuyện này cũng khá tốt mà. Ít nhất thì các cậu có điều hoà miễn phí, giữa hè thế này phỏng chừng phải đắp chăn mà ngủ, mấy phòng khác cũng không có đãi ngộ thế này đâu."

Thái Quân Minh cười ha hả: "Thật là vinh hạnh." Nếu có thể thì vẫn cứ miễn đi, cho bọn họ đãi ngộ của người bình thường là được rồi.

Mao Cửu nhún vai, nói với Lục Tu Giác: "Nếu là em thì ít nhất sẽ chờ đến hết hè rồi mới đuổi quỷ."

Lục Tu Giác bày vẻ mặt tán đồng.

Mấy người Lưu Trường Nhuận không muốn nói chuyện với hai kẻ phi nhân loại này, làm như không nghe thấy gì vội vàng đi vào ký túc xá.

Trương Tiểu Đạo đi vào, Mao Cửu tiến lên hai ba bước khoá cửa lại, Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh bên trong phản ứng nhanh lẹ nhào tới đập cửa xin tha, quỷ khóc sói gào một trận mà lại không nghe rõ là đang xin tha cái gì.

Mao Cửu bình tĩnh nói với Trương Tiểu Đạo: "Không cần em phải đuổi thứ bên trong đi, chỉ cần bảo đảm tính mạng của Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh, sau đó hỏi rõ chấp niệm của chúng nó, đây là điều kiện bái sư của em."

Trương Tiểu Đạo vốn cũng muốn nhào tới xin tha, vừa nghe thế thì sáng mắt, lập tức trả lời: "Không thành vấn đề, anh Cửu!"

Thật sự không thành vấn đề hả?

Lưu Trường Nhuận và anh em tốt Thái Quân Minh ôm nhau run bần bật, khẩn cầu nhìn Trương Tiểu Đạo.

Trương Tiểu Đạo vỗ ngực đảm bảo, "Tôi và các cậu ở cùng một chỗ này, nếu chết thì chết chung thôi chứ có gì đâu?"

Nhưng mà chúng tôi không có muốn chết! Luôn cảm thấy nghe xong câu này thì lại càng thêm không có bảo đảm nữa.

Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh mặt ủ mày ê.

Trương Tiểu Đạo bất mãn lẩm bẩm: "Lại nói, sư phụ tôi còn ở ngoài canh kìa, có thể có chuyện gì được?"

Trương Tiểu Đạo đi xung quanh xem, nhìn hết một phòng thì cuối cùng dừng ánh mắt ở khoảng trần nhà phía trên cái giường gần cửa sổ, chỉ vào nó rồi hỏi Thái Quân Minh: "Cậu ngủ ở đó à?"

Thái Quân Minh gật đầu: "Đúng vậy, cậu nhìn ra được à?"

"Cảm giác được."

"Cảm giác... Cậu không thể thấy, mấy thứ đó hả?"

Trương Tiểu Đạo: "Thấy thì thấy được, nhưng cũng cần phải có cơ hội... Quỷ cũng không phải là thích xuất hiện lúc nào thì xuất hiện, chúng nó sẽ tự che giấu, đến lúc nào đó sẽ xuất hiện. Khi đó thì tôi có thể thấy được, các cậu có lẽ sẽ không thể thấy, nhưng mà nếu oán khí của quỷ quá nặng, mà dương khí của các cậu trùng hợp yếu đi chút thì cũng có thể thấy được."

Trương Tiểu Đạo không hề kiêng kị nói liên tục mấy chữ "quỷ", từng trận gió lạnh thổi qua, làm cho Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh lại run rẩy một hồi. Trương Tiểu Đạo cạn lời trừng hai người bọn họ: "Cửa ban công không đóng, gió thổi vào mà thôi."

Hai người hỏi Trương Tiểu Đạo: "Khi nào thì thu phục mấy thứ đó?"

Trương Tiểu Đạo: "Chờ khi nào bọn họ xuất hiện đã."

Hai người đồng thanh hỏi: "Khi nào xuất hiện?"

Trương Tiểu Đạo: "Đêm khuya khoảng 12 giờ gì đó. Từ 12 giờ đến 2 giờ sáng là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày, cũng là lúc quỷ... mấy thứ đó mạnh nhất. Bây giờ cách 12 giờ còn..."

Thái Quân Minh vội vàng nhìn thoáng qua điện thoại, mới 8 giờ rưỡi.

"Còn ba tiếng rưỡi nữa."

Trương Tiểu Đạo gật đầu: "Vậy thì chúng ta cần phải chờ ba tiếng rưỡi... Các cậu không bật đèn à?"

Lưu Trường Nhuận giải thích: "Lúc này ký túc xá không thể bật đèn, bởi vì phải lên tiết tự học buổi tối, phải đến 10 giờ đêm thì mới có một tiếng bật điện." Trương Tiểu Đạo cạn lời: "Các cậu đi học hay ngồi tù đấy?"

"Đi học như ngồi tù."

Lưu Trường Nhuận đẩy Thái Quân Minh một cái, sau đó nói: "Chúng tôi có đèn bàn, hôm qua mới sạc. Cậu muốn dùng à?"

Trương Tiểu Đạo lắc đầu sờ gáy, ngượng ngùng thừa nhận: "Ừm, cũng không cần. Tôi chỉ hơi hồi hộp thôi, bây giờ tối thui thế này càng hồi hộp hơn. Nhưng mà cũng không sao, nói chuyện một lúc thì không hồi hộp nữa. Lúc này không cảm thấy gì cả... các cậu có muốn ngủ một chút không?"

Lưu Trường Nhuận, Thái Quân Minh:... Không cần đâu, cảm ơn.

Không biết vì sao sau khi Trương Tiểu Đạo thẳng thắn bày tỏ sự hồi hộp của mình thì bọn họ cũng không hề che giấu sự sợ hãi của mình nữa, ngồi đợi mấy tiếng cũng không còn thấy sợ, thậm chí còn rảnh rỗi lên mạng chơi đấu địa chủ.

Có lẽ là vì lúc bắt đầu quá hồi hộp cho nên bây giờ ngược lại không thấy lo nữa.

Mấy người trẻ tuổi bên trong cánh cửa khí thế ngất trời chơi đấu địa chủ, liên hợp bắt tay đánh người ngoài, chơi vui vẻ vô cùng. Còn hai người ngoài cửa lại thân mật tận hưởng thế giới của hai người.

Hôm nay là ngày nghỉ, rất nhiều học sinh hoặc là về nhà, hoặc là ra ngoài chơi. Lúc này không có ai ở lại ký túc xá, vô cùng yên tĩnh. Nhất là lầu ba, đại khái là vì chuyện Lưu Trường Nhuận chụp được mấy bức ảnh đó bị truyền ra ngoài cho nên hôm nay rất nhiều học sinh đều về nhà hết.

Ngày nghỉ, ít học sinh, khu trường học cũ kĩ này vốn đã âm trầm, nay thiếu nhân khí lại càng thêm âm trầm hơn. Dù có không có chuyện của Thái Quân Minh thì phần lớn học sinh cũng sẽ không muốn ở lại trường học vào ngày nghỉ.

Lục Tu Giác cúi đầu nắm tay Mao Cửu, vô cùng chuyên chú đùa nghịch mười ngón tay của cậu.

Mao Cửu hỏi hắn: "Toà ký túc xá này có vấn đề phải không?"

Lục Tu Giác: "Hửm?"

Ý là không muốn trả lời cho lắm.

Mao Cửu: "Nói mau"

Lục Tu Giác thò mặt lại gần: "Em hôn anh cái rồi anh nói cho nghe."

Mao Cửu hít một hơi vì ê răng: "Lục ca, anh quá dính người."

Lục Tu Giác ấm ức: "Em ghét bỏ anh hả? Hay là em hối hận rồi?"

Mao Cửu từ ê răng biến thành đau răng, nhanh chóng dỗ dành bạn trai tính tình công chúa nhỏ cáu kỉnh của mình.

Lục Tu Giác được một tấc tiến một thước: "Vậy em hôn anh đi."

Được được được, theo ý anh.

Mao Cửu hôn "bẹp" lên hai bên má của Lục Tu Giác hai cái vang dội, "bẹp" xong thì đối diện với ánh mắt lên án của Lục Tu Giác, cậu khó hiểu hỏi: "Làm sao thế?"

Ánh mắt Lục Tu Giác u oán mang theo vẻ lên án, vươn ngón trỏ chỉ môi mình: "Ở đây này."

Mao Cửu: "..."

Đợi Mao Cửu vừa đến gần, môi vừa mới dán lên môi của Lục Tu Giác thì bả vai đã bị bóp chặt kéo tới trước. Giống như có một lực lượng rất lớn áp chế làm cho cậu không thể động đậy, theo sau đó là Lục Tu Giác hung tàn tấn mãnh như mãnh thú đang cắn nuốt đồ ăn, hung hăng cướp lấy đôi môi của cậu, vươn đầu lưỡi càn quét khắp nơi. Răng môi va chạm phát ra tiếng nước, tiếng nuốt ở yết hầu tựa như dã thú chưa được thoả mãn, muốn ăn con mồi trong miệng vào bụng mới có thể giải toả được khát vọng cực độ trong lòng.

Ánh mắt Mao Cửu mê mang, hô hấp dồn dập, tay chân không còn sức lực dựa vào lòng Lục Tu Giác, bên tai còn nghe tiếng lên án đầy uất ức của hắn: "Chừng nào thì chúng ta mới "làm"?"

Mao Cửu hung tợn cảnh cáo: "Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ." Chỉ một cái hôn đã hung tàn như thế, "làm" thật thì cậu còn sống được hả?

Mao Cửu tự cho là hung tợn, thật ra giọng nói khàn khàn, mềm mại, cùng với bộ dáng mới vừa bị ức hiếp một cách tàn nhẫn nên đành phải vô lực thừa nhận, quá quá quá quá là dụ hoặc người ta mà!

Lục Tu Giác là người, cho nên hắn thành công bị dụ hoặc.

Mao Cửu còn chưa thở xong thì lại bị khoá môi, hung hặng gặm cắn một trận.

Đủ rồi đấy nhé!

Lục Tu Giác còn ấm ức làm như người bị ức hiếp là hắn vậy: "Chừng nào thì chúng ta mới "làm" được? Anh nghẹn đau lắm đấy."

Mao Cửu: "... Trước khi kết hôn không được phát sinh quan hệ."Lục Tu Giác hưng phấn: "Vậy chúng ta kết hôn đi."

Mao Cửu: "Hoa Quốc không có Luật hôn nhân đồng tính."

"Nhưng mà nước khác có. Bây giờ chúng ta... thôi được rồi, ngày mai đi. Anh cho người chuẩn bị vé máy bay, hoặc là chuẩn bị trực thăng, chúng ta bay thẳng đi là được, anh biết lái trực thăng."

Mao Cửu: "Không đi."

Lục Tu Giác ôm bả vai Mao Cửu, đôi mắt đen bóng thâm thuý thâm tình, nhìn thẳng vào Mao Cửu: "Đi thôi đi thôi, chỉ có một ngày. Không, nửa ngày, anh lái trực thăng rất vững, rất nhanh. Anh quen một vị mục sư, hắn có thể nhanh chóng chứng hôn cho chúng ta... Nếu em không thích thì chúng ta có thể chỉ lãnh giấy kết hôn thôi." Cảm xúc có hơi đi xuống một chút, trong lòng của công chúa nhỏ Lục Tu Giác cũng có giấc mộng thiếu nữ về một cái hôn lễ long trọng mà.

Nói đến cùng cũng là vì muốn "làm" thôi chứ gì?

Mao Cửu vô cùng muốn lên án rồi hung hăng từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt xinh đẹp mang theo sương mù và khẩn cầu, lời nói đến miệng lại biến thành: "Chờ đến khi sư phụ em trở về, chúng ta báo với ông ấy một tiếng rồi đi."

Ánh mắt Lục Tu Giác sáng lên, ôm Mao Cửu nhảy tưng tưng hoan hô.

Mao Cửu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ôm kiểu công chúa, xém chút bị Lục Tu Giác đang sung sướng tràn đầy doạ cho ngu người.

Mao Cửu vỗ Lục Tu Giác: "Thả em xuống."

Lục Tu Giác cẩn thận thả cậu xuống như đang ôm một viên pha lê quý giá dễ vỡ, khuôn mặt nở một nụ cười ngốc: "Nói rồi đấy. Đến lúc đó chúng ta mời người thân, bạn bè của hai bên cùng đi tham gia hôn lễ, anh phải nghĩ lại xem chúng ta nên đi đâu, giáo đường nào để cử hành hôn lễ đây? Em thích hoa hồng trắng hay là tulip? Anh thích cả hai, nếu không thì kết hôn hai lần đi? Một lần kết hôn thì đi tuần trăng mật một lần. Quan trọng nhất là có hai lần động phòng."

Mao Cửu: "... Không phải lãnh giấy là được rồi sao?"

Lục Tu Giác không tin được, vẻ mặt kinh ngạc: "Chúng ta kết hôn mà! Không có hôn lễ thì sao mà được? Phải có giáo đường, mục sư, thề ước... Đúng rồi, còn phải bái đường nữa."

Mao Cửu nghe mà bật cười: "Hôn lễ kiểu Tây thì bái đường cái gì?"

Lục Tu Giác mặc kệ: "Anh nói có là có." Sau đó ôm Mao Cửu không buông tay: "Em đã đồng ý rồi thì không thể thay đổi đâu đấy, anh đã nghe thấy hết rồi. Tất cả những sinh linh ở đây đều có thể làm chứng cho anh, cỏ cây, phong thuỷ, trăng sao, còn có cả trái tim của anh nữa."

Mao Cửu lại cảm thấy cả người mình đều chìm vào trong sự ngọt ngào, quỷ mới biết cảm giác đó miêu tả thế nào, dù sao thì là ngọt ngào đấy. Cứ giống như là mỗi cái lỗ chân lông hô hấp đều chạm đến bầu không khí ngọt ngào, ở bên Lục Tu Giác cả một ngày, cảm thấy không có lúc nào là không hít thở bầu không khí hồng phấn này.

Cậu vỗ cánh tay Lục Tu Giác, ý bảo hắn đặt mình xuống: "Làm chuyện chính trước đã."

Lục Tu Giác bĩu môi: "Anh đang làm chuyện chính mà."

Mao Cửu nhịn không được nở nụ cười, cậu đã nhịn rất nhiều lần để khống chế vẻ mặt của mình, nhưng lại không kiềm được nữa, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên khoé miệng của Lục Tu Giác, trực tiếp làm hắn choáng váng.

Người này, lúc tự hôn thì giống như một con hung thú, không biết rụt rè, chỉ biết cướp đoạt. Nhưng một khi bị Mao Cửu chủ động hôn thì lập tức trở nên ngây thơ như cậu nam sinh lần đầu biết yêu, choáng váng.

Nhưng bởi vì hắn là như thế cho nên Mao Cửu mới yêu thích, hơn nữa còn không thể chống cự.

Mao Cửu lại rướn người hôn thêm hai cái: "Được rồi, anh nói em nghe xem có phải phong thuỷ ở toà ký túc xá này có vấn đề không?"

Lúc này Lục Tu Giác rất ngoan ngoãn, không phá, không ngạo kiều.

Hắn chỉ vào trên khung cửa trước căn phòng, nói: "Em nhìn xem."

Mao Cửu nhìn theo phương hướng hắn nói, chỉ thấy trên khung cửa của ký túc xá có treo một cái hồ lô bóng loáng vô cùng xinh đẹp, bên cạnh hồ lô còn có một cái kính bát quái. Phương pháp trấn áp sát khí dễ hiểu thế này thì cậu vẫn biết một chút.

Cậu lại nghiêng đầu nhìn những căn phòng khác, cũng không có treo thứ này. Cẩn thận ngẫm lại, dường như hai pho tượng đá Tì Hưu ngoài cổng và hồ lô, kính bát quái treo trên khung cửa của ký túc xá đều là những thứ dùng để trấn áp tà sát.

Điều này chứng tỏ có người lợi dụng phong thuỷ học trấn áp tà sát ở chỗ này. Cậu nhớ Lưu Trường Nhuận từng nói, lúc trước có một vị thiên sư muốn siêu độ vong hồn bên trong, nhưng sau đó lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, làm cho pháp trận siêu độ biến thành trận pháp vây khoá vong hồn.

Theo như tình hình bây giờ thì có lẽ không chỉ là như thế.

Nếu đúng như phỏng đoán của cậu, đây là một vụ án báo thù thì có lẽ chuyện phá hỏng việc siêu độ vong hồn của thiên sư không phải là ngoài ý muốn, mà là trả thù có kế hoạch. Nếu thật là như thế thì đúng là khiến người ta không rét mà run.

Cuối cùng là loại thù hận thế nào mới có thể làm cho một người sau khi giết chết một nhà mười mấy mạng còn không chịu thả cho bọn họ luân hồi chuyển thế? Cố ý làm cho bọn họ bị vây vào trong khổ sở trước khi tử vong vô số lần?

Lục Tu Giác kéo Mao Cửu nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ cao khoảng nửa người, đứng ở cửa là có thể hoàn toàn nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Bởi vậy cho nên người bên trong dán giấy lên cửa, chặn lại tầm nhìn cả trong lẫn ngoài.

Lục Tu Giác chỉ vào chỗ không có dán giấy, lờ mờ có thể thấy được có treo một thanh kiếm đồng tiền.

"Hẳn là kiếm đồng tiền hơn 300 năm lịch sử rồi. Tượng đá Tỳ Hưu, hồ lô, kính bát quái, kiếm đồng tiền đều là những thứ dùng để trấn áp Âm tà sát."

"Âm tà sát?"

"Trong phong thuỷ học có rất nhiều thứ kiêng kị, chỉ cần sai một li là sẽ hướng sát. Sát có rất nhiều loại, trong đó loại âm tà nhất được gọi là Âm tà sát. Phong thuỷ học vô cùng kiêng kị dương trạch và âm trạch, còn có những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc. Tuyệt đối không thể xây dương trạch và âm trạch ở bên nhau, đây là một điều kiện để hình thành Âm tà sát. Mặt khác, những nơi hung thần như táng thi ở lò hoả táng, lò sát sinh cũng sẽ dần hình thành Âm tà sát. Em xem ---"

Lục Tu Giác kéo Mao Cửu nhìn ra ngoài: "Phía dưới là sông, kiến trúc ban đầu vốn là trước sông sau núi, âm phù dương trợ là một thế cục phong thuỷ khá đẹp. Nhưng mà con sông này lại quá bẩn, tụ tập những thứ bẩn thỉu, ô trọc, trở thành "ác thuỷ" phá hỏng phong thuỷ ở nơi này. Sau lưng vốn có rừng, nhưng lại bị biến thành nhà ăn --- "cùng sơn". Chỗ đã chết người là một nơi hung thần, đặc biệt là còn chết rất oan uổng, sau khi chết, vong hồn còn bị khoá lại ở một chỗ, vừa rồi khi mở cửa em hẳn cũng đã cảm nhận được sát khí hung mãnh bên trong rồi. Đây là âm trạch. Nói như thế thì cho dù là một vùng khỉ ho cò gáy cũng không đáng sợ bằng âm trạch, tiếp theo, em nhìn kiến trúc của mấy toà nhà này đi, vốn dĩ ngăn nắp vây xung quanh, trên phong thuỷ học thì không có gì sai cả, đây gọi là cách cục tàng phong tụ khí, có lợi, giúp gia trạch thịnh vượng. Nhưng nó lại bị thiết kế thành bốn phía lọt gió, hơn nữa thiết kế từng gian ký túc xá thế này, trước sau đều có cửa và ban công, gió lùa qua được, đây là vì chọn hướng gió không tốt. Một vùng khỉ ho cò gáy, âm trạch gió lùa, đây là một bố cục phong thuỷ vô cùng không tốt, chẳng trách chỉ cần nhích cái tượng đá Tì Hưu bên ngoài một chút thì vong hồn trong ký túc xá đã có thể bắt đầu giết người."

Gian phòng ký túc xá mà mấy người Thái Quân Minh ở cũng vốn là không được mở ra, sau khi bị mở thì những vong hồn bên trong cũng có oán khí vô cùng to lớn, ảnh hưởng đến dương khí của Thái Quân Minh, rồi từ từ có được lực lượng có thể giết chết cậu ta.

Nhưng mà Tì Hưu có thể trấn áp tà sát, hồ lô và kính bát quái, thậm chí là kiếm đồng tiền chuyên dùng để trấn áp cũng không có tác dụng gì với chúng, nguyên nhân cơ bản nhất là vì thiết kế phong thuỷ ở nơi này xấu vô cùng.

Có lẽ người ban đầu thiết kế cả ngôi trường này cũng không ngờ rằng sẽ xuất hiện cục diện như hôm nay, trước thuỷ sau sơn, vốn là bố cục phong thuỷ rất tốt, vị trí lọt gió có lẽ cũng không phải là bộ dạng như hiện nay, hẳn là đã trải qua vài lần tu sửa mới đổi thành như thế.

Trong quá trình tu sửa, xây dựng thêm vô số lần, núi phía sau ký túc xá bị san bằng, dựng thành nhà ăn. Chỗ vốn là cổng trước cũng dần bị vứt đi, làm cho bố cục phong thuỷ bị thay đổi, hơn nữa con sông phía bên kia dưới sự ô nhiễm quanh năm cũng biến thành ác thuỷ dơ bẩn, tanh tưởi.

Bố cục phong thuỷ hỏng hoàn toàn.

Bố cục phong thuỷ vừa hư là sẽ biến thành Âm tà sát, chia sẻ lực lượng trấn áp của tượng đá Tì Hưu, hồ lô, kính bát quái và kiếm đồng tiền, cho nên vong hồn trong ký túc xá mới có thể tránh thoát trói buộc để đi ra hại người.

Mao Cửu cảm thán: "Có lẽ là tên ác nhân lúc trước hại chết cả nhà kia cũng sẽ không đoán được cục diện hôm nay sẽ trở thành như thế này."

Nếu không phải Lưu Trường Nhuận đúng lúc quen biết hai người bọn họ thì sợ là bây giờ Thái Quân Minh đã bị vong hồn giết chết rồi. Nói đến cùng thì vong hồn bên trong oán khí sâu nặng, không báo được thù thì không thể đầu thai. Mục đích bọn họ giết Thái Quân Minh có lẽ là vì muốn chiếm lấy thân thể cậu ta, có được một thể xác được tự do đi lại, tìm kiếm kẻ thù để báo mối thù diệt tộc muộn màng cả trăm năm này.

Giết người đền mạng, nhân quả báo ứng.

Mao Cửu vốn sẽ không quản, nhưng Thái Quân Minh vô tội, Lưu Trường Nhuận cũng vô tội. Nếu để chuyện này tuỳ ý phát triển thì sợ là Thái Quân Minh sẽ chết, rất nhiều học sinh vô tội trong ký túc xá này cũng sẽ chết.

Đừng nghĩ là vong hồn có được lý trí thì sẽ biết tìm kiếm kẻ thù mà không làm tổn hại đến người vô tội, quỷ hồn có oán khí càng sâu nặng thì sẽ càng không có lý trí, cũng sẽ càng khát vọng máu tươi và giết chóc.

Khoảng cách khi vong hồn chết đi đã hơn trăm năm, kẻ thù lúc trước hại chết bọn họ sớm đã qua đời. Mặc dù là hậu đại thì cũng khó mà tìm đến được, chậm chạp không thể tìm thấy kẻ thù chỉ khiến cho vong hồn dần lo âu, cuồng bạo, tiến tới việc không ngừng giết người.

Hơn nữa, giết chóc sẽ nghiện.

Ai có thể đảm bảo rằng những vong hồ đó sau khi báo thù xong thì sẽ ngoan ngoãn đầu thai?

Cho nên Mao Cửu và Lục Tu Giác mới có thể nhúng tay quản lý việc này, thuận tiện tạo một bài kiểm tra cho Trương Tiểu Đạo.