Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 92: Gia Đề



Lục Tu Giác đá tường, tường không nhúc nhích. Hắn quay đầu: "Đóng rồi, không mở được."

Mao Cửu sờ tường thử xem có tìm được cơ quan linh tinh gì không, nhưng thật ra không cần sờ, bức tường bóng loáng, cho dù muốn ấn một khối gạch xuống cũng không được.

Bởi vì tường làm bằng xi măng.

Mao Cửu bỏ cuộc lùi lại: "Xem ra là mở không được thật."

Lục Tu Giác: "Tiếp tục đi thôi, không chừng có thể gặp được bọn họ."

Mao Cửu im lặng một lúc, đồng ý.

Mà cũng chẳng còn cách nào khác, tiếp tục ở lại đây cũng không tìm được Trần Dục và Trương Tư Đạo vừa bị bức tường ăn vào mất.

Nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, bốn người bọn họ tiếp tục đi tìm Vu nhưng lại không biết Vu đang ở đâu nên chỉ có thể đi tiếp theo đường cũ. Bọn họ gặp một cái giao lộ, Mao Cửu và Lục Tu Giác bắt đầu tranh cãi.

Trần Dục và Trương Tư Đạo sờ tới sờ lui trên tường, Lục Tu Giác quay đầu nhìn lại thấy hai người bọn họ dán lên tường làm động tác kỳ cục, im lặng một lúc.

Hắn hỏi: "Hai người làm gì đấy?"

Trần Dục quay đầu nói: "Xem có cơ quan gì không. Mấy loại mật thất như này đều sẽ có vô số cơ quan, đụng vào mặt tường hoặc sàn nhà gì đó, không chừng sẽ kích hoạt cơ quan, có lẽ chúng ta có thể mở được con đường thứ ba. Vậy thì không cần phải cãi cọ xem nên đi đường nào, đi đường thần bí nhất là được rồi."

Lục Tu Giác liếc nhìn bức tường xi măng bóng loáng, nhìn Trần Dục như một thằng ngốc, không thèm để ý tới bọn họ rồi tiếp tục trình bày quan điểm của mình với Mao Cửu.

Hắn cảm thấy đi đường bên trái có thể tìm được manh mối, bằng trực giác.

Nhưng Mao Cửu phản đối, cậu cảm thấy hẳn phải đi đường bên phải, bằng cảm giác.

Vì vậy bọn họ giằng co mãi, Lục Tu Giác tức giận nhìn vẻ mặt lạnh nhạt kiên định của Mao Cửu. Lục công chúa offline lâu ngày vì có người ngoài bây giờ bỗng online: "Em không thương anh gì hết!"

Trần Dục lảo đảo, đập đầu vào tường sưng một cục, hoảng hốt túm tay áo Trương Tư Đạo: "Hình như tôi gặp ảo giác."

Sắc mặt Trương Tư Đạo nghiêm túc: "Đừng lo, tôi cũng thế."

Trần Dục lén nhìn Lục Tu Giác, người nọ đã nhường cho Lục Lục thiếu lên sàn, Trần Dục kinh hoảng: "Trên tường có độc!"

Vậy mà có thể đồng thời khiến hai người họ gặp ảo giác, đúng là đáng sợ.

Độc tính kịch liệt quá.

Mặt Lục Tu Giác không có biểu cảm gì, hơi nghiêng mặt, mím môi, cực kỳ bất mãn.

Cả người toát ra vẻ ấm ức, thiếu điều treo mấy chữ to đùng lên người: Sao còn chưa chịu dỗ anh?

Mao Cửu không dỗ hắn, chuyện này liên quan đến mạng người sao lại nghe Lục Tu Giác được?

Cậu nói: "Anh đòi đi bên trái, lý do?"

Lục Tu Giác: "Trực giác."

Mao Cửu: "Trực giác không đáng tin."

Lục Tu Giác thì thầm: "Không phải em cũng dựa vào cảm giác hả?"

Mao Cửu không nghe thấy vì Lục Tu Giác không dám phản bác thật.

Hai người giận nhau, Trần Dục và Trương Tư Đạo dán lên tường, tự biến mình thành con cá.

Hai người đang yêu giận nhau, người vô tội đừng có xen vào. Cho dù là khuyên hòa hay khuyên bỏ thì đều do người ngoài sai cả. Nhất là hai vị đại sư biệt nữu chơi cái trò ấu trĩ này, bọn họ làm con cá là được rồi.

Vốn bọn họ chỉ đùa chuyện sờ tường tìm cơ quan để làm dịu không khí thôi. Bọn họ cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra rằng bức tường xi măng này vốn không thể thiết lập được cơ quan gì.

Nhưng mà giây tiếp theo bọn họ đã bị vả mặt.

Đang lúc tứ chi bọn họ đều kề sát lên tường, bức tường bỗng tách ra. Từ trong trồi ra hai cái xúc tu màu đen khô khốc quấn lấy mắt cá chân của bọn họ, kéo bọn họ vào tường.

Bức tường một lần nữa khép lại.

Chuyện này xảy ra quá nhanh, đến khi Mao Cửu kịp phản ứng bước tới thì bức tường đã khép lại kín mít.

Bọn họ thử mở tường ra nhưng lại không tìm được cơ quan kích hoạt chốt mở.

Lục Tu Giác ấn trán nói với Mao Cửu: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?"

Tim Mao Cửu run rẩy, ngước mắt nhìn Lục Tu Giác.

Trong mắt Lục Tu Giác có vẻ mỏi mệt, nhưng khi nhìn cậu vẫn tràn đầy tình ý như trước.

Lại nói, hình như đã lâu rồi cậu không để ý đến Lục Tu Giác. Tuy vẫn luôn biểu hiện rằng mình rất trấn định, không cẩu thả điều tra rõ chân tướng, cứu người, tìm các vị sư phụ, nhưng thật ra cậu rất lo lắng.

Nỗi lo này bị đè ép ở chỗ sâu nhất trong lòng, Mao Cửu không dám cảm nhận, cũng không dám nghĩ xem bây giờ sư phụ đang gặp những chuyện gì.

Dù sao thì Cực Lạc Thôn cất giấu rất nhiều bí mật, mà bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả. Không có tư liệu hay thứ gì cho bọn họ tham khảo, cũng không cảm nhận được âm khí gì.

Lại còn ác ý vặn vẹo chỗ có chỗ không, nhưng luồng ác ý này lại khiến cậu không biết phải đi theo hướng nào, không phải vì sợ hãi mà là vì không biết gì cả.

Không biết gì, hành tung của nhóm Mao lão lại không rõ, thế nên trong lòng hoảng loạn, lo lắng, bất an.

Lục Tu Giác nói đi bên trái, nếu cậu bình tĩnh thì hẳn sẽ nghe theo hắn. So với một thiên sư trừ ma như cậu, Lục Tu Giác là phong thủy sư, chuyện tìm đường, định vị gì đó, hắn hiểu rõ hơn cậu nhiều.

Nhưng bởi vì xem nhẹ sự bất an và lo lắng trong đáy lòng thế cho nên giờ phút này cậu không thể tin được ai ngoài bản thân mình, Mao Cửu không hề do dự phản đối Lục Tu Giác, lựa chọn tin vào cảm giác của mình.

Nhưng cảm giác bị bất an tác động thì sao mà đúng được?

Mà, sư phụ của Lục Tu Giác cũng là một trong số những người mất tích.

Sự lo lắng của Lục Tu Giác không thể ít hơn cậu được, hơn nữa, vừa rồi Trần Dục và Trương Tư Đạo đều biến mất trước mặt bọn họ. Trần Dục là sư điệt của Lục Tu Giác, tuy lúc ở cùng Lục Tu Giác luôn bày vẻ không kiên nhẫn, độc miệng, nhưng hắn vẫn cố gắng chăm sóc họ.

Mao Cửu thở dài, ôm lấy Lục Tu Giác, gối đầu lên vai hắn: "Xin lỗi."

Lục Tu Giác hiểu được tâm trạng của Mao Cửu, đương nhiên cũng hiểu được câu xin lỗi này của cậu. Hắn ôm lấy Mao Cửu, không nói gì cả.

Mao Cửu: "Em sẽ điều chỉnh lại tâm trạng."

Lục Tu Giác vuốt mái tóc dài của cậu: "Ừm. Thật ra em không cần phải lo lắng như thế, tuy giới thiên sư bây giờ đang dần suy thoái nhưng một cái thôn nhỏ giả thần giả quỷ thế này không thể làm gì được bọn họ đâu."

Mao Cửu biết, quan tâm sẽ bị loạn ấy.

Cuối cùng Mao Cửu lựa chọn tin vào trực giác của Lục Tu Giác, đi đường phía bên trái.

Xúc tua khô queo màu đen vừa rồi quấn mắt cá chân của Trần Dục và Trương Tư Đạo kéo đi hẳn là Gia Đề. Gợi ý trên thẻ thăm có nhắc đến Gia Đề, nếu muốn tìm được Trần Dục và Trương Tư Đạo thì nhất định phải tìm được Gia Đề, nhưng cái mật thất này lại vừa to vừa xây như mê cung vậy.

Trừ phi tìm được Vu, rồi cộng tình.

Vu là người tiếp xúc với Gia Đề trong thời gian dài nhất, cũng có thể là người biết rõ nhất vì sao đối tượng mà Cực Lạc Thôn cung phụng lại chuyển từ Phật sang Gia Đề.

Hơn nữa, bọn họ nghi ngờ các thiên sư mất tích có liên quan đến Gia Đề.

Có lẽ tìm được chỗ Gia Đề thì cũng có thể tìm được nhóm Mao lão.

Trương Tư Đạo và Trần Dục bị kéo mắt cá chân, cả đoạn đường kích thích như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy. Từ sau khi tường bị tách ra rồi họ bị kéo vào thì tuột thẳng xuống dưới, mãi cho đến khi thấy nền đất mới hoảng sợ phát hiện đầu mình bị chúc xuống. Nếu cứ dựa theo hướng này thì nhất định sẽ bị bẹp đầu như trái dưa hấu rớt ấy.

Hai người sợ hãi kêu ầm lên, không ngừng loi nhoi giữa không trung hòng xoay người tránh chúi đầu xuống.

Nhoi một cách vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi làm như xoay chân xuống thì không ngã chết vậy.

Tới khi còn cách mặt đất khoảng nửa thước thì xúc tua túm mắt cá chân bọn họ bỗng dừng lại.

Sau đó hai người điên cuồng nôn mửa. Đồ ăn trong bụng vọt lên tận cổ họng, sặc lên mũi, thiếu điều dốc ngược lên đầu luôn.

Cho dù thế nào thì cũng đều vô cùng khó chịu.

Xúc tua buông ra, hai người rớt cái "bộp" xuống, nhão nhoẹt như bãi bùn.

Xe bay xúc tua, xe bay không có đai an toàn, nếu không có thể lực mạnh mẽ thì không chịu được.

Chờ đến khi bọn họ tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nơi này vô cùng âm trầm, khủng bố, duỗi tay không thấy năm ngón.

Trần Dục gọi: "Trương Tư Đạo, có đây không?"

Vang vọng từng đợt, không ai trả lời.

Trần Dục nghĩ một lúc, lại gọi: "Trương thái giám, có đây không?"

Trương Tư Đạo đạp một cái nhanh như gió lên ót Trần Dục, dù có ở trong bóng đêm thì kỹ xảo cũng vô cùng chính xác.

Trần Dục hít hà một hơi, giãy giụa thoát đầu khỏi chân của Trương Tư Đạo, hỏi hắn: "Có hỏa phù không?"

Trương Tư Đạo móc hỏa phù ném vào giữa không trung, chiếu sáng xung quanh.

Trước mắt là thạch thất trống trải, tro bụi... tro cốt bay đầy trời. Trên tường có vết máu loang lổ và rỉ sét, trừ những thứ này thì chỉ còn lại trống trải và tĩnh lặng.

Trương Tư Đạo nhíu mày: "Chẳng có gì cả."

Trần Dục ngẩng đầu thấy thứ sau lưng Trương Tư Đạo, cả người cứng đờ: "Không phải không có gì, mà là anh không nhìn thấy thôi."

Trương Tư Đạo không hiểu, quay đầu nhìn theo tầm mắt của cậu ta, bỗng dán mặt lên một thứ mềm mềm dính dính.

Nhìn kỹ, là dán lên!

Dán cái mặt lên ấy, tiếp xúc một cách thân mật, không có khoảng cách.

Loại xúc cảm mềm mềm, dính dính, ướt nhẹp này, còn biết chuyển động, mấp máy, kiểu như mấy con sâu lúc nhúc ấy.

Trương Tư Đạo trừng mắt nhìn tảng thịt thô ráp màu đen mềm, dính, ướt nhẹp còn đang không ngừng mấp máy gần trong gang tấc này. Bởi vì quá gần nên còn có thể thấy trên khối thịt có một đám vừa hố vừa nhọt to đùng.

Trong đám nhọt đó còn có mấy con sâu trăng trắng, ló đầu ra muốn chui vào mắt hắn.

Trương Tư Đạo bỗng lùi ra sau, nhảy một cái cao tận ba thước. Xuất phát từ bản năng lúc xoay người chạy còn tiện tay túm Trần Dục đang nằm liệt trên đất không ngồi dậy theo.

Chạy thẳng đến một cái ngõ cụt, hai người áp sát vào vách tường hòng dùng cách cũ mở cơ quan gì đó ra. Bọn họ xoay người, sau đó nhìn thấy thứ vừa nãy kề sát sau lưng Trương Tư Đạo.

Một sinh vật to đùng, đang phân hủy, rất khủng bố. Thần linh mà Cực Lạc Thôn đang cung phụng, Gia Đề.

Như một ngọn núi màu đen to đùng cao hơn mười mét, nửa thân dưới có một đống xúc tua như bạch tuộc, xúc tua lại giống như đuôi rắn vậy. Mặt ưng, thân rắn, nửa người trên đầy vảy, dưới đuôi nhìn gần có thể thấy được ung nhọt. Họ cách xa thế này cũng có thể ngửi được mùi tanh tưởi trên người Gia Đề.

Đó là mùi tanh tưởi của một thứ đang phân hủy.

Cho dù Gia Đề khổng lồ, ghê tởm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi thì cũng không thể bỏ qua sự thật rằng nó đang phân hủy, thân thể và làn da của nó đều đang thối rữa.

Hơn trăm cái đuôi rắn điên cuồng đong đưa trên đất, trong không khí bay đầy tro cốt.

Tình cảnh này có thể gọi là ác mộng.

Trần Dục kề lên vách tường, cố gắng bình tĩnh: "Chúng ta là bữa tối hả?"

Trương Tư Đạo hừ lạnh một tiếng: "Không phải."

Trần Dục thở phào nhẹ nhõm.

Trương Tư Đạo: "... Bữa sáng thôi."

Trần Dục muốn khóc, vào những lúc thế này thì đừng làm thấp giá trị của mình được không?

Bỗng, từ hơn trăm cái đuôi rắn nhảy ra hai cái đuôi hóa thành cái bóng tập kích về phía hai người.

Trần Dục và Trương Tư Đạo chia ra chạy, nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng động lớn, còn rảnh rỗi nghĩ thì ra mấy cái lỗ trên tường từ đây mà ra.

Khi bọn họ chơi trò đuổi bắt với hai cái đuôi rắn kia thì hỏa phù trên không bị dập tắt.

Trần Dục đang cắm đầu chạy bỗng trước mặt tối om, bị vấp ngã.

Cậu ta nhào vào vào một thứ mềm như bông không ngừng mấp máy, trong một khoảnh khắc ấy, trong đầu Trần Dục bắt đầu từ bỏ ý định chạy trốn.

Đến lúc Trương Tư Đạo thấy được Trần Dục thì tên ngốc ấy đã ôm một cái đuôi rắn ngẩn ngơ rồi, giật khóe mắt, hắn nhào tới túm cậu ta chạy đi.

Vừa vòng qua Gia Đề vừa mắng cậu ta.

Trần Dục chỉ lo cảm động, hơn nữa còn cảm ơn hắn đã mang đến ánh sáng.

Trương Tư Đạo bỗng dừng lại.

Trần Dục: "Làm gì tự nhiên dừng rồi?"

Trương Tư Đạo: "Không phải cậu thả hỏa phù ra à?"

Trần Dục khó hiểu: "Tôi không có hỏa phù... không phải anh ném hả?"

Trương Tư Đạo: "... Không."

Nơi này có người khác!

Thiên sư!

Hai người vừa chạy như điên vừa gào ầm gọi tiền bối, cao nhân, vang vọng khắp nơi. Nhưng mà không ai trả lời.

Thạch thất rất cao, ít nhất cao hơn trăm mét. Ở một nơi cách mặt đất thạch thất hơn mười mét có một cái động cao khoảng hai mét, bên trong có một khoảng đất trống, đất trống có người.

Không những có người mà còn có đồ ăn nữa.

Lương khô ấy.

Mao lão cúi đầu nhìn hai đứa nhóc bị hai cái đuôi rắn đuổi theo chạy khắp nơi, còn ồn ào gào thét gọi tiền bối, cao nhân các kiểu thì vui vẻ vô cùng.

Ông quay lại nói với Quách Vân Đường: "Nhóc sư điệt nhà bà quá ngốc! Bao nhiêu lâu rồi mà môn phái của bà nhận đồ đệ chẳng có tiến bộ gì cả. Đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện thu đồ đệ là đứa sau phải giỏi hơn đứa trước. Tuy tôi chỉ có một đứa đồ đệ nhưng vẫn còn lợi hại hơn nhiều đứa trong môn phái của bà."

Quách Vân Đường nghe vậy thì cười lạnh: "Há! Đồ đệ ông lợi hại ghê, sao giờ chưa thấy đâu?"

Biểu cảm của Mao lão cao ngạo: "Đồ đệ của tôi nhất định đang đi tìm chân tướng. Nó biết bằng bản lĩnh của tôi thì nhất định sẽ không có chuyện gì, không cần phải đến tìm tôi."

Quách Vân Đường: "Ha hả, chứ không phải nó không biết ông ở đâu à? Ông lừa nó bảo mình đang đi du lịch khắp thế giới mà. Làm sao? Gạt không cho đồ đệ vào giới thiên sư. Đừng để ngày nào đấy ông tạch rồi mà đồ đệ ông còn không biết, ngơ ngác ngồi chờ ông về. Chậc chậc, ngược tâm biết bao nhiêu."

Những lời này của Quách Vân Đường chọc thẳng vào tim Mao lão, ông đã dẫn Mao Cửu vào giới thiên sư từ nhỏ rồi. Nhưng sau đấy Mao Cửu trưởng thành, ông cần làm chuyện gì quan trọng đều chỉ nói mình đi du lịch thôi.

Nếu xảy ra chuyện thật thì Mao Cửu cũng không biết.

Không chừng còn ngớ ngẩn ở nhà chờ ông về nấu cơm.

Không có ông ở đó thì cơm nó làm còn ăn được hả?

Bí mật ông giấu mấy năm nay sắp bị phơi bày ra ánh sáng rồi?

Mao lão bị nói đúng tim đen cũng không chịu nhận, chĩa đầu mâu vào tên đồ đệ bội tình bạc nghĩa của Quách Vân Đường.

Quách Vân Đường không đáp lại ông, ngồi đó ngâm nga một bài hát kinh điển.

"Cha già của con ơi ~"

Mao lão nhận bạo kích, loáng thoáng thấy Mao Tiểu Cửu nhà mình đứng bên bến tàu nhón chân mong chờ ông về mà lại không biết rằng mình sẽ mãi không đợi được, vì vậy cứ đứng chờ từ ngày này qua ngày kia, năm này qua tháng nọ.

Bối cảnh âm nhạc: Cha già của con ơi ~

Chỉ số ngược tâm: 5 sao.

Người đứng xem, các đại lão trong giới thiên sư vừa ăn lương khô vừa nhìn nhau, đúng chuẩn quần chúng ăn dưa.

*****************

Tác giả có lời muốn nói: Mao lão ưu thương gặm lương khô với các đại lão trong giới thiên sư, trong lòng tràn đầy lo lắng lỡ như Mao Tiểu Cửu và Lục Tiểu Tu Giác (gốc là Lục Tiểu Lục) biết họ gặp bất trắc thì sẽ làm thế nào.