Chương 50: Trời cao có luân hồi, bình dị mới là thật
Gió đêm thổi qua, bầu không khí lạnh buốt. Khúc Tiêu Phương đã không còn bình tĩnh được nữa, vẻ mặt bối rối nhìn Khúc Hiền Thánh: “Hiền… Hiền Thánh, có… có phải cháu đã nhầm người rồi không? Cháu chính là thánh hiền cơ mài!”
Trong mắt bà ta, thánh hiền chính là người cao nhất trong cả nước, Diệp Phùng là cái thá gì mà xứng làm thầy của thánh hiền?
Khúc Hiền Thánh đứng dậy, mặt không cảm xúc đối diện với dì họ của mình.
“Dì nghe xem họ gọi tôi là gì?”
Mọi người đồng thời khom lưng: “Xin chào †am sư huynh.”
Học trò thứ ba của Đế Sư, Diệu Nhật Thánh Hiền Khúc Hiền Thánh!
Chân Khúc Tiêu Phương mềm nhữn, không thể chống cự được nữa, ngồi phịch xuống đất, mất hết can đảm. Chỗ dựa lớn nhất của mình cũng là học trò của Diệp Phùng ư?
Tiếng xe lăn chợt vang lên, Khúc Tiêu Phương ngẩng đầu lên theo phản xạ thì thấy Khúc Hiền Thánh đẩy xe lăn của Diệp Phùng đến trước mặt mình, giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai bà ta: “Thiên đạo luân hồi, ác giả ác báo. Nếu từ nhỏ các người không dung túng Chu Trưng Điền thì hắn ta sẽ không kiêu ngạo ương bướng như thế, cũng sẽ không phạm phải sai lầm tày trời, dẫn tới mầm tai vạ. Bà tự nhận là thượng đẳng, có thể tùy ý đùa bỡn tính mạng của dân thường, nhưng bà không hay biết rằng đối với những người cầm quyền đứng đầu kia, tính mạng của cả nhà bà cũng rẻ tiền như một món đồ chơi ven đường mà thôi. Không dạy con là lỗi của cha, bà dung túng hắn ta xằng bậy, đương nhiên cũng phải trả giá vì hậu quả mà hắn ta gây ral”
Khúc Tiêu Phương vội túm ống quần của Diệp Phùng, van nài: “Tôi van cậu hãy nể mặt Hiền Thánh mà tha cho tôi lần này đi! Hiền Thánh! Dì là dì họ của cháu, cháu cũng là người nhà họ Khúc, mau nói đỡ giúp dì đi!”
Ai ngờ Khúc Hiền Thánh lại lạnh lùng đáp: “Bởi vì tôi là thánh hiền nên tôi mới họ Khúc.
Nhưng tôi có thể trở thành thánh hiền đều nhờ sự dạy bảo của thầy. Trong lòng tôi, ân sư giống như ông trời!”
Khúc Tiêu Phương rơi nước mắt hối hận.
Lần đầu tiên bà ta có cảm giác hối hận.
Một cơn gió đêm thổi qua, giọng nói xa xăm của Diệp Phùng giống như đế vương cao quý, tràn đầy lạnh lùng: “Kiếp sau, hãy nhớ làm người tốt.”
“Khiêng quan tài, đưa mai”
Khi nắng sớm hôm sau chiếu khắp mặt đất, dân chúng tỉnh Sơn Đông kinh ngạc phát hiện phủ tỉnh đốc rộng lớn đã bị quân đội cường thế tiếp quản, phong tỏa toàn bội! Gia đình Chu Vạn Đông giống như bốc hơi khỏi thế giới này, không còn xuất hiện ở nơi này. Vô số †in đồn lan truyền trong dân gian, nhưng đối với sự mất tích của một chủ tịch tỉnh, chính phủ Đông Ngọc lại đều im lặng không nói một lời.
Thành phố Hướng Dương, trong nghĩa trang phong cảnh tao nhã, Hà Tố Nghi dập đầu lạy ba cái, đau buồn nhìn bia mộ: “Ba, con đi đây!”
Nhìn vẻ tiều tụy của cô, Diệp Phùng đau lòng: “Tố Nghi, em thật sự quyết định rồi sao?”
Hà Tố Nghi bế Tinh Nguyên, mặc dù còn chút lưu luyến, nhưng vẫn kiên định gật đầu: “Ba đã đi rồi, nơi này không có gì để em phải lưu luyến nữa. Nguyện vọng cuối cùng của ba là mong về sau chúng ta có thể sống bình dị hạnh phúc cả đời. Rời khỏi vùng đất thương †âm này, đổi sang nơi khác cũng là một sự khởi đầu mới.”
“Diệp Phùng…” Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn anh: “Ba mất rồi, sau này em chỉ còn anh…”
Diệp Phùng ôm cô vào lòng, thâm tình nói: “Tố Nghị, hãy tin anh! Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cuộc sống của em và Thi Nguyệt.
Nếu đã quyết định rời đi thì cùng anh tới thủ đô đi. Anh dạy học ở đó mười năm, có một căn nhà nhỏ. Sau này anh đi dạy học kiếm tiền, em ở nhà chăm lo cho Thi Nguyệt, chúng †a sẽ sống bình dị hạnh phúc như lời ba đã nói.”
Chỉ thoáng chốc đã tới thủ đô được một tháng. Dưới sự chăm sóc tận tình của Diệp Phùng, Hà Tố Nghi cũng dần dần nguôi ngoai nỗi đau, nụ cười trên môi cũng dần dần nhiều hơn. Gia đình ba người chung sống trong một căn nhà hai phòng ngủ chưa đầy 70 mét vuông, nhưng ở thủ đô tấc đất tấc vàng này, có được một căn nhà nhỏ như vậy là ước mơ của biết bao nhiêu người.
“Diệp Phùng, em biết một tháng này anh muốn ở bên em, nhưng bây giờ em đã ổn rồi, kế tiếp chúng ta nên ngẫm tới chuyện tìm việc.
Không thì hai chúng ta đều rảnh rỗi ở nhà, không có nguồn thu nhập, cho dù còn chút tiền tiết kiệm thì cũng sẽ miệng ăn núi lở.”
Diệp Phùng cười nhìn cô: “Anh đã liên lạc với một trường học, chỉ cần anh muốn thì có thể đi làm bất cứ lúc nào. Còn em…” Diệp Phùng yêu thương xoa đầu cô: “Em đi làm hay không thì tùy em, dù sao anh có thể nuôi em.”
Hà Tố Nghi trợn trắng mắt: “Hừ, anh đừng khinh thường em! Em cũng giỏi lắm đấy! Em đã tìm được trường mầm non cho Thi Nguyệt rồi, chỉ cần báo danh thì sẽ được nhập học, em sẽ có thời gian đi tìm việc.”
“Trường mầm non?” Diệp Phùng kinh ngạc nhìn cô: “Thi Nguyệt đã đến tuổi đi trường mầm non rồi à?”
“Thi Nguyệt đã năm tuổi, nhập học muộn hơn bình thường hai năm! Em nghe tin trường mầm non Thịnh Hòa là nhà trẻ công lập tốt nhất thành nam chúng ta! Các thầy cô đều rất tài giỏi, nhưng tiêu chuẩn chiêu sinh cũng cực kỳ khắc nghiệt. Hôm nay chính là ngày ghi danh, chỉ cần Thi Nguyệt của chúng ta có thể nhập học thành công thì sẽ nhanh chóng được bù đắp chênh lệch với các bạn nhỏ khác!
Đã muộn rồi, em phải dẫn Thi Nguyệt đi báo danh đây. Anh có muốn đi cùng không?”
Diệp Phùng nhướng mày: “Vậy thì cùng đi thôi.”
Khi gia đình ba người đến cửa trường mầm non, Diệp Phùng sợ ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt. Đây chính là hiện trường nơi báo danh chiêu sinh của trường mầm non saơ?!