Thiên sứ tầng dưới

Chương 14



Edit: Cháo

“Bình thường chơi di động, ăn quà vặt trong lớp thì thôi đi, vậy mà hôm nay tôi bắt được hai đứa đang lén ăn mỳ, nghĩ tôi mù chắc? Chẳng tôn trọng nhau gì cả.”

“Cậu như vậy có là gì, trong lớp tôi có đôi chim cu, lần trước dám lấy sách che để hôn nhau, bị tôi mời ra ngoài kia kìa, tức chết tôi luôn ấy.”

“Ha ha ha, Trần Nghĩa à, tôi thấy cậu tức vì bị tọng thức ăn cho cún của đám sinh viên thì đúng hơn?”

“Ha ha ha ha ha!” …

Giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc, mấy giảng viên trẻ tuổi chung học viện đang kể về những hành vi khác người* của đám sinh viên thời nay trong lớp.

*gốc 奇葩 (kì ba): ý chỉ người có hành vi và cử chỉ đặc biệt khác người, tư tưởng vô cùng ấu trĩ, tự phụ, hoặc là quá mức tự đại, tự lấy mình làm trung tâm, không để ý tới cảm nhận của người khác.

Lâm Cảnh ngồi tựa ghế, cầm cốc trà, vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng chêm vào hai ba câu.

Lúc này chuông điện thoại của anh vang lên.

Anh lấy di động ra, nhìn thấy tên hiển thị là người gần như chẳng mấy khi gọi tới cho anh, Lâm Cảnh kinh ngạc nhíu mày: Thím?

Sửng sốt mấy giây anh mới nhận điện thoại.

Đợi đến khi ngắt máy, sắc mặt Lâm Cảnh có hơi tái đi, đầu óc mông lung, không dám tin chuyện vừa rồi thím nói với anh trong điện thoại, sáng nay chú của anh đột nhiên phát bệnh tim đột tử tại nhà rồi.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, Lâm Cảnh lập tức đặt chuyến bay về nhà chú tối nay.

Người đã mất, vốn cũng không phải vội tối nay, hơn nữa em họ sau khi có gia đình vẫn ở chung với chú thím, hai bên có thể phối hợp được với nhau. Nhưng Lâm Cảnh nghĩ vợ cậu ta mới sinh con không lâu, sợ không lo được nhiều như vậy nên anh quyết định tối nay trở về, sáng hôm sau là có thể giúp đỡ chút việc.

Lâm Cảnh dạy nốt giờ học cuối của buổi chiều xong thì vội vã về nhà thu dọn hành lý. Anh gom đại mấy bộ quần áo rồi xách túi đi xuống tầng, anh cũng không quên việc phải nói với Nguyên Nhạc một tiếng, trên thực tế trong lòng anh có chút không nỡ bỏ Nguyên Nhạc lại.

Nguyên Nhạc nghe Lâm Cảnh gọi mình thì chạy ra mở cửa, cậu còn tưởng anh sẽ dẫn cậu lên tầng, Lâm Cảnh sờ đầu Nguyên Nhạc nói với cậu: “Nhạc Nhạc, tối nay anh không thể ăn với em được.”

Nguyên Nhạc buồn thiu, hỏi: “Vì sao vậy ạ?”

Lâm Cảnh cố gắng giải thích để Nguyên Nhạc hiểu được: “Chú của anh lên thiên đường rồi, anh phải về tiễn ông ấy, mấy hôm nữa anh mới về được.”

Nguyên Nhạc nghĩ một chút, ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Lâm Cảnh lại gọi Nguyên Đại Thành ở trong nhà ra, nói riêng với anh ta rằng mấy ngày này Nguyên Nhạc sẽ không thể lên nhà anh ăn được. Anh sợ nếu không nói chuyện này, nhà Nguyên Đại Thành sẽ quên cho Nguyên Nhạc ăn cùng.

Nguyên Đại Thành hơi lúng túng gật đầu nói: “Được rồi”.

Lâm Cảnh lại sờ đầu Nguyên Nhạc một cái, không nói thêm gì nữa rồi vội vã đi xuống tầng.

Lâm Cảnh xuống máy bay rồi lại nhảy lên xe bus, suốt dọc đường đi tâm trạng vô cùng ảm đạm.

Về đến huyện đã là đêm khuya, rõ ràng nhiệt độ ở huyện không khác mấy so với thành phố Z, nhưng Lâm Cảnh vẫn thấy ở đây lạnh hơn. Gió lạnh dường như có thể xuyên qua quần áo, ngấm thẳng vào kẽ xương người ta.

Anh rụt cổ lại, bọc kín người trong áo khoác, chuẩn bị tìm một quán trọ thích hợp để qua đêm gần trạm xe, sáng mai sẽ liên lạc với thím.

Hai ba ngày kế tiếp, Lâm Cảnh tương đối bận rộn, thím có chút mất bình tĩnh còn em họ thì cảm kích vì anh có thể trở về giúp đỡ.

Giờ nhà thím khá chật chội, buổi tối Lâm Cảnh ở tại quán trọ cách nhà thím không xa.

Ngày đưa tang, trong lòng Lâm Cảnh cũng không dễ chịu gì, anh nhớ rõ ràng lần trước qua điện thoại chú còn hỏi Tết năm nay anh có về hay không. Cho dù giữa bọn họ không có tình cảm thân thiết gì, nhưng từ trong thâm tâm anh vẫn hy vọng chú anh có thể khỏe mạnh an hưởng tuổi già.

Đâu ai ngờ nói đi là đi luôn, còn đột ngột như vậy nữa, rõ ràng đầu năm mới về hưu, trước đó lại vừa có cháu trai, đấy chính là thời điểm hưởng phúc con cháu, nhưng giờ người lại không còn nữa rồi.

Buổi tối hôm nay, nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ ở quán trọ, Lâm Cảnh có chút cảm khái: Đời người rốt cuộc mưu cầu điều gì chứ?

Xã hội bây giờ phù phiếm, áp lực cuộc sống khiến con người ta có lúc cảm thấy sống chết chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng khi thật sự đối mặt với sự sống và cái chết, thì mấy ai có thể tùy tiện nói đó chỉ là chuyện cỏn con chứ.

Đời người ngắn ngủi rốt cuộc đâu mới là thứ quan trọng nhất?

Lâm Cảnh đột nhiên cảm thấy cô đơn chưa từng có, cảm giác ấy bất ngờ ập tới trong đêm đông lạnh giá như muốn nuốt trọn lấy anh. Anh bỗng nhớ tới Nguyên Nhạc cách đây ngàn dặm, không biết Nhạc Nhạc của anh mấy ngày qua thế nào, ăn có ngon, ngủ có kĩ hay không?

Lâm Cảnh lấy di động ra, lướt xem những bức ảnh anh chụp cho Nguyên Nhạc lúc ở núi Giá Bút, dừng tại bức ảnh mà anh thích nhất trong đó.

Khi đó Nguyên Nhạc đang vô cùng phấn khởi đi đằng trước, Lâm Cảnh ở phía sau gọi cậu một tiếng, Nguyên Nhạc không biết anh đang chụp ảnh nên quay đầu lại với anh cười hết sức tự nhiên.

Bối cảnh trong bức hình là cành cây nhỏ dài của hai hàng cây ven đường vươn về phía nhau, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, Nguyên Nhạc đứng dưới quầng sáng xen kẽ bóng cây đó cười với anh, xinh đẹp như một thiên sứ nhỏ.

Lâm Cảnh không kìm được dùng ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt vui vẻ của Nguyên Nhạc trên màn hình. Kì lạ là, trong lòng anh bỗng thấy ấm áp hẳn lên, anh nghĩ ngày mai được về rồi, sắp được nhìn thấy thiên sứ nhỏ của anh rồi.

Anh không biết rằng cách đó ngàn dặm Nguyên Nhạc cũng đang nhớ tới anh, tối hôm đó, hiếm khi cậu bị mất ngủ, cậu nhớ tới anh của cậu, không biết lúc nào anh mới về được đây.

Hồi trước ngày nào cũng được gặp anh, giờ đã mấy ngày không thấy rồi, mỗi ngày trôi qua thật lâu quá.

Nguyên Nhạc thấp thỏm trong lòng, cậu mở to mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, nhớ anh quá đi mất.

Hôm sau Lâm Cảnh trả phòng, xách hành lý đến nhà thím chào bà, lúc chuẩn bị rời đi, thím hình như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi, Lâm Cảnh biết bà đang lo lắng cái gì, hẳn là sợ chú anh đã qua đời rồi, anh sẽ không liên lạc với bọn họ nữa.

Lâm Cảnh chỉ nói với bà rằng lúc rảnh sẽ về thăm nhà, không nói thêm gì nữa rồi xách hành lý của mình rời đi.

Hai ngày nay anh nghe được ý của em họ, dường như thím và con dâu không hợp nhau, anh nhìn ra được em họ cũng rất sợ vợ, giờ chú không con nữa, cuộc sống sau này của thím có lẽ sẽ không tốt gì cho cam, nhưng chuyện đó có liên quan gì tới anh đâu. Lúc này Lâm Cảnh chỉ một lòng muốn trở về thành phố Z gặp cục cưng Nhạc Nhạc của anh mà thôi.

Vừa xuống máy bay, Lâm Cảnh đã vội vàng bắt xe về nhà, anh không biết mình lại nhớ Nguyên Nhạc đến vậy, dường như không thể đợi thêm một phút nào nữa. Nhưng trên đường về lại kẹt xe, thành phố Z chỉ có điểm này là không tốt, chậm đến nỗi khiến anh sốt hết cả ruột, nếu Lý Đông Minh biết được, sợ rằng sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm.

Khó khăn lắm mới đến dưới khu tập thể, Lâm Cảnh bước nhanh lên tầng 5, vẻ chững chạc ngày thường đã biết mất, thay vào đó là một cậu thiếu niên, thở hồng hộc đứng trước cửa nhà Nguyên Đại Thành, kích động gọi tên Nguyên Nhạc.

Nguyên Nhạc chạy ra rất nhanh, cửa vừa mở ra đã nhào tới khiến anh bị va đập phải lùi lại một bước mới đứng vững ôm lấy Nguyên Nhạc được.

Nguyên Nhạc hưng phấn lên tầng 6 với Lâm Cảnh, mới đầu cậu còn cười vui vẻ, nhưng sau khi Lâm Cảnh đóng cửa rồi dịu dàng xoa đầu cậu, mỉm cười hỏi: “Có nhớ anh không?”

Nguyên Nhạc đột nhiên lại nhào vào ngực Lâm Cảnh khóc khiến anh sợ hết hồn, anh phát hiện bình thường Nguyên Nhạc khóc không phát ra âm thanh, nhưng lần này lại oa oa thành tiếng, giống như một đứa trẻ phải chịu uất ức khôn cùng.

Lâm Cảnh đau lòng lắm, anh vỗ nhẹ lưng cậu, dịu dàng hỏi: “Sao lại khóc, có phải có ai bắt nạt Nhạc Nhạc của chúng ta không?”

Nguyên Nhạc ôm chặt lấy anh, lắc đầu khóc không thành tiếng: “Nhớ anh”.

Lâm Cảnh nghe vậy trong lòng dậy sóng, anh nghĩ thì ra không phải chỉ có mình anh tương tư đơn phương, thì ra Nhạc Nhạc của anh cũng nhớ anh như vậy.

Cho dù có lẽ loại tình cảm ấy không giống nhau, nhưng ít nhất trong lòng Nguyên Nhạc anh cũng vô cùng quan trọng với cậu.

Lâm Cảnh phải dỗ thật lâu, Nguyên Nhạc mới ngừng khóc.

Tối hôm đó, Nguyên Nhạc cứ dính lấy Lâm Cảnh, anh đi tới đâu cậu theo tới đó giống như một cái đuôi nhỏ vậy, khiến lòng anh mềm nhũn.