Thái dương Cố Phóng giật giật vài cái, lửa giận như lũ dâng lên, tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế cầm thẻ ban nãy, run rẩy giữa không trung.
Lông mi của Phó Hàn rũ xuống, ánh mắt dừng lại trên tấm thẻ trên đầu ngón chân, đôi mắt dưới mắt kính nheo lại. Sau vài giây, anh ngước mắt lên nhìn Cố Phóng, giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh, "Quần áo của Yêu Yêu ướt sũng, tôi đưa cô ấy đến chỗ tôi thay quần áo."
Lời này khiến cho lửa giận của Cố Phóng trong nháy mắt bùng nổ trong lồng ngực, hắn ta lao tới, hai mắt đỏ ngầu nắm lấy cổ áo của Phó Hàn, "Thay quần áo? Ngươi cho rằng tôi bị điếc sao, cô ấy kêu ngươi tới giúp cô ấy gỡ khuy áo lót! Sao ngươi lại dám cùng cô ấy....."
Là một người có học thức, câu tiếp theo hắn không thể nói ra.
Cố Phóng và Giang Yêu Yêu đã hẹn hò hơn một năm, hắn nhiều lần trong tối ngoài sáng ngỏ ý muốn cô ấy qua đêm ở nhà hắn, nhưng lần nào cô cũng từ chối với lý do "nên chờ đến đêm tân hôn thì tốt hơn."
Bạn bè của Cố Phóng cũng đã ngầm nhắc nhở hắn, nên sớm đem vị tiểu thư này hoàn toàn nắm lấy trong lòng bàn tay. Hắn ta không quá ép buộc cô bởi vì còn có Giang Bùi, nhưng hắn không mong chờ đợi hắn lại là một chiếc nón xanh rờn.
Cố Phóng nắm chặt tay, máu toàn thân dồn lên mặt đỏ au, "Mau mang Giang Yêu Yêu ra đây!"
Phó Hàn nắm lấy cổ tay đang nắm chặt trên áo anh, kéo xuống. Anh cụp mắt, lạnh như băng nói: "Yêu cầu anh hãy kiềm chế cảm xúc của mình, hiện tại Yêu Yêu vẫn là bệnh nhân, không thể bị kích thích."
"Là do tôi kiềm chế cảm xúc không tốt sao? Hai người các ngươi là đôi cẩu nam nữ làm ra chuyện bại hoại như vậy còn muốn tôi giữ bình tĩnh? Giang Yêu Yêu mau ra đây!"
Cố Phóng ở sau lưng Phó Hàn gầm lên, muốn xông vào bên trong.
Nhưng tay vừa chạm tới cửa đã bị cánh tay của Phó Hàn chặn đứng, Cố Phóng bóp chặt tay, trừng mắt nhìn Phó Hàn. Lúc này, giọng của Giang Yêu Yêu lại từ trong phòng truyền ra.
"Chồng yêu, ai đang ở ngoài đó vậy? Sao em nghe thấy có người gọi tên em?", Giang Yêu Yêu từ trong phòng ngủ thò đầu ra nhìn, thân hình Phó Hàn cao lớn, chặn ở cửa thật kỹ, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Không có việc gì, em mau trở về phòng đóng cửa lại đi", Phó Hàn cũng không quay đầu lại mà đáp, hai tay Cố Phóng cuộn lại thành nắm đấm.
"Giang Yêu Yêu, cô..người đàn bà khốn khiếp...", Cố Phóng giận dữ gầm lên, còn chưa nói dứt câu, cổ tay liền truyền đến một trận đau nhói, lời chửi thề định nói đều nghẹn ở trong cổ họng.
"Anh ơi, hình như em lại nghe thấy có người gọi em", Giang Yêu Yêu vừa mới từ phòng ngủ đi ra, tiến tới phía sau Phó Hàn.
Cô dừng lại sau lưng anh, nghiêng đầu muốn nhìn về phía trước, vừa động đậy liền bị ai đó giữ chặt, cô ngước mắt lên, bàn tay của Phó Hàn đang ấn trên đầu cô.
Phó Hàn trợn mắt nhìn người sau lưng, dùng tay ấn mái tóc ngắn của cô đẩy lui sau, "Còn không chịu đi vào phòng ngủ, anh đưa em về bây giờ". Nghe vậy, Giang Yêu Yêu chớp mắt một cái, xoay người như một cơn gió, theo sau là tiếng đóng cửa.
Phó Hàn lại quay đầu ra ngoài cửa.
"Ngươi...ngươi...buông ta ra...", Cố Phóng mặt đỏ bừng, hít một hơi mới nói hết câu.
Phó Hàn nhìn hắn, chỉ đáp vài từ, "Nếu anh có thể câm miệng, tôi liền buông tay ra."
Cố Phóng đang chuẩn bị nổi giận thì cổ tay truyền đến một cơn đau nhói, hắn ta nhăn mặt và gật đầu. Ngay sau đó cổ tay được nới lỏng, cơn đau cảm thấy dịu đi ngay lập tức.
Hắn xoa xoa cổ tay, trừng mắt với Phó Hàn, lồng ngực phập phồng mấy cái mới nói: "Ngươi kêu cô ấy ra đây đi."
Phó Hàn nhướng mày, lạnh giọng nói: "Cảm xúc hiện tại của anh không thích hợp để gặp cô ấy."
"Ngươi!", Cố Phóng nói rồi vung nắm đấm về phía Phó Hàn.
Phó Hàn đan hai tay vào nhau, chuyển động ngón tay, khớp tay phát ra tiếng "rắc rắc", đưa tay đẩy gọng kính xuống, chậm rãi nói: "Tôi đã học quyền anh trong 6 năm, ngươi biết vì sao không?"
"Tôi không quan tâm, mau kêu Yêu Yêu ra đây!"
Phó Hàn buông tay, liếc nhìn Cố Phóng đang vung vẩy tứ chi, con ngươi anh lạnh lùng sắc bén. Lúc này cổ tay Cố Phóng đột nhiên co rút đau đớn vài cái, hắn dừng động tác liền nghe thấy:
"Bởi vì tôi ghét dùng vũ lực để giải quyết vấn đề."
"Giữa tôi và Giang Yêu Yêu không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Bây giờ tôi sẽ thông báo cho Giang Bùi đến đón Yêu Yêu."
Cố Phóng thực sự muốn xông lên và kéo Giang Yêu Yêu ra khỏi phòng, nhưng lý trí đã khiến hắn bình tĩnh lại. Cố Phóng chỉ vào Phó Hàn và nghiến răng, "Phó Hàn, ngươi đợi đó...", chưa nói hết câu, hắn đã nghe "rầm" đóng cửa một tiếng.
"....", hắn nhìn chằm chằm cánh cửa, mặt đỏ như nghẹn.
Thật lâu Cố Phóng mới có thể đè nén lửa giận, vừa định xoay người đi, đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì đó cào, hắn cúi đầu nhấc chân lên.
Chiếc thẻ ban nãy bị hắn giẫm lên, trên đó một vết bùn tạo thành hình vòng cung, tựa hồ như đang chế nhạo hắn.
Cố Phóng đứng ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn là cúi xuống nhặt thẻ.
"Giang Yêu Yêu, chờ cô khôi phục trí nhớ, tôi nhất định...", hắn nhỏ giọng dần, xoay người đi về phía thang máy với vẻ mặt âm trầm.
Khi đến bãi đậu xe ở tầng hầm, đang định lái xe đi thì điện thoại reo lên, Cố Phóng lấy điện thoại từ trong áo vest ra. Nhìn thấy tên trên đó, hắn vuốt màn hình để kết nối.
"Cố Phóng, ngươi có phải mới gặp nhà họ Giang không? Lần trước ngươi đã thảo luận ngày cưới với Giang Bùi phải không?"
Đầu dây bên kia rõ ràng mang theo ý không hài lòng, Cố Phóng nắm chặt tay, đáp: "Ba, hiện tại Giang Yêu Yêu vẫn chưa hồi phục trí nhớ, không thể vội..."
"Là ta đang vội sao? Cố Phóng, nếu ngươi muốn giành quyền thừa kế công ty, hãy hành động đi. Như ta đã nói, có thể cưới được Giang Yêu Yêu, về sau công ty chính là của ngươi, bằng không đừng trách ta vô tình vô nghĩa."
Cố Phóng mím môi, giọng nói vẫn thận trọng, "Ba, ba cho con thêm chút thời gian, con chắc chắn sẽ hoàn thành việc này."
Giọng nói ở bên kia dịu đi, "Được, nếu có cơ hội thì cùng nha đầu nhà họ Giang bên kia hóng gió tán gẫu chút, có một hạng mục không tồi, ta muốn kéo Giang Bùi cùng đầu tư."
"Vâng, con sẽ tận lực."
Cúp điện thoại, Cố Phóng đập mạnh lên vô lăng, vẻ mặt u ám.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục ký ức của Giang Yêu Yêu về hắn. Cố Phóng nắm chặt tay thành quyền, chờ cô khôi phục lại, nhất định hắn sẽ trả lại cô gấp mười lần sự sỉ nhục mà cô mang lại cho hắn ngày hôn nay!
- ----
Kể từ khi Giang Yêu Yêu bí mật đi tìm Phó Hàn, Giang Bùi đã quyết định làm việc ở nhà để đi cùng cô.
Để Giang Yêu Yêu hồi phục sớm hơn, ngoài việc luyện tập phục hồi chức năng cho cô ấy, còn phải tăng thêm thời gian điều trị tâm lý.
Sáng nay, Giang Yêu Yêu đang chán nản dùng bữa sáng trên bàn ăn. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Bùi đang đọc báo, mím môi gọi anh: "Anh hai". Nghe vậy, Giang Bùi đặt tờ báo xuống, "Làm sao vậy Yêu Yêu? Có chuyện gì sao?"
Giang Yêu Yêu dùng đũa chọc chọc miếng trứng rán trên đĩa, bĩu môi: "Anh à, em muốn gặp Phó Hàn".
Trong khoảng thời gian này, Giang Bùi đã nghe những lời như thế rất nhiều lần, lỗ tai muốn bít đến nơi. Anh gấp tờ báo rồi đặt lên bàn ăn, "Phó Hàn rất bận, khi nào em khỏi bệnh thì cậu ấy sẽ đến tìm em."
Giang Yêu Yêu chán nản hỏi: "Khi nào thì em mới khỏi bệnh? Em thật sự rất muốn gặp anh ấy."
Đã gần 10 ngày cô không được gặp anh ấy, lần này tốt hơn chút là cô có thể gọi điện video cho anh mỗi ngày, nhưng không được gặp mặt trực tiếp thực sự rất khó chịu.
Giang Bùi nghĩ nghĩ, nếu sau này cô vẫn muốn gặp cậu ấy thì tốt rồi.
Anh cười dỗ dành cô: "Không phải bác sĩ Lý nói rằng khi nào em nhớ lại ngày xảy ra tai nạn và một số chuyện trước đó thì sẽ khỏi bệnh sao."
"Chuyện này cùng với Phó Hàn thì có quan hệ gì đâu, anh trai, em muốn gặp anh ấy ngay lúc này, cầu xin anh", Giang Yêu Yêu chắp tay trước ngực, ánh mắt chờ mong nhìn Giang Bùi.
Từ nhỏ đến giờ, Giang Bùi đã không thể chịu được dáng vẻ cầu mong này của em gái quý giá này. Chỉ cần cô mong muốn, ngay cả mặt trăng trên bầu trời, anh cũng muốn hái nó xuống cho cô.
Anh lại thở dài trong lòng, thật tốt biết bao nếu Yêu Yêu thích Phó Hàn.
Nếu Giang Bùi không dõi theo quá trình hai người họ lớn lên, đối chọi, ăn miếng trả miếng với nhau như thế nào, thì anh đã bịa ra câu chuyện tình giữa hai người.
Vậy mà cố tình người Yêu Yêu thích lại chỉ là Cố Phóng.
Giang Bùi nhìn Giang Yêu Yêu, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan ngoãn nào Yêu Yêu, lát nữa anh dẫn em đi ngoại ô chơi, anh chụp ảnh cho em, đồng ý không?"
"Không", Giang Yêu Yêu cúi đầu, trông ỉu xìu như một quả bóng bị xì hơi.
"Em ngoan ngoãn ra ngoài chơi đi. Buổi tối anh sẽ hỏi Phó Hàn xem cậu ta có rảnh không, nếu có thì sẽ cho em đi gặp."
Giang Yêu Yêu nghe vậy kích động ngẩng đầu lên, "Thật sao?!!"
Giang Bùi gật đầu, "Là thật"
Bác sĩ đã dặn nên để cô ấy thư giãn và dành nhiều thời gian hơn cho những người cô ấy thích sẽ giúp cho việc khôi phục trí nhớ.
"Được, vậy chúng ta đi mau thôi", Giang Yêu Yêu lập tức đứng dậy, chuẩn bị lên lầu thay quần áo.
Giang Bùi gọi cô từ phía sau: "Yêu Yêu, Cố Phóng sẽ đi cùng với chúng ta."
Giang Yêu Yêu quay lại với vẻ mặt không tình nguyện, "Em không thích hắn, gọi hắn đi cùng làm gì?"
Mấy ngày nay, chỉ cần là cô đi ra ngoài, Giang Bùi sẽ gọi Cố Phóng đi theo, điều này khiến mỗi lần Yêu Yêu ra ngoài đều rất khó chịu. Không hiểu tại sao, khi cô nhìn người đàn ông này, Yêu Yêu sẽ cảm thấy rất khó chịu, như có gì đó mắc kẹt trong lồng ngực. Bởi vậy cô rất không muốn gặp hắn ta.
Giang Bùi đi tới, đưa tay xoa xoa đầu Yêu Yêu, dịu dàng nói: "Yêu Yêu, không phải là anh đã nói với em rồi sao? Cố Phóng là người vô cùng quan trọng đối với em, nếu em ở bên cậu ta nhiều hơn, em sẽ nhanh chóng bình phục."
"Việc em hồi phục thì có liên quan gì đến anh ta? Nếu anh ta là người quan trọng với em, tại sao em không nhớ chút gì về anh ta?"
Đối mặt với chất vấn của Giang Yêu Yêu, Giang Bùi im lặng, anh suy nghĩ một lúc, lại chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Chờ sau khi em khỏi bệnh sẽ hiểu, Yêu Yêu ngoan."
Anh nghĩ rằng sau khi trí nhớ của em gái yêu quý được khôi phục lại, người cô thích vẫn sẽ Cố Phóng.
Mặc dù tình cảm của Cố Phóng dành cho Yêu Yêu bị trộn lẫn quá nhiều lợi ích trong đó.
Nó không bằng 1% tấm lòng của Yêu Yêu đối với hắn ta.
Giang Yêu Yêu cắn cắn khóe môi, miễn cưỡng đồng ý, "Em nghe lời anh, nhưng anh trai, anh hứa với em buổi tối sẽ gọi điện cho Phó Hàn để em gặp anh ấy."
"Được, anh hứa", Giang Bùi lập tức đáp ứng.
Nhận được sự bảo đảm này, Giang Yêu Yêu đảo mắt, chạy lên lầu.
Điện thoại đột nhiên vang lên, anh đi đến bàn ăn bắt máy, nhìn chữ "Cố Phóng" trên màn hình, anh mím môi.
Mặc kệ Cố Phóng có bao nhiêu chân thành với Yêu Yêu, chỉ cần anh còn ở bên cạnh, anh sẽ dành mọi điều tốt nhất cho em gái anh.
- ---
Vào cuối tháng 9, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, thời gian ban ngày cũng trở nên ngắn hơn.
Chưa đến sáu giờ, mặt trời đã lặn về phía Tây, vài đám mây che khuất mặt trời, sắc trời càng lúc càng tối.
Mặt hồ phản chiếu hoàng hôn tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp.
Giang Yêu Yêu ôm gối, nhìn ra hồ nước, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã gần 6 giờ, đôi mắt cô cong cong, thậm chí đáy mắt cũng sáng lên.
Khi cô về đến nhà, cô có thể gọi video với Phó Hàn, một lúm đồng tiền nho nhỏ hiện lên trên má của cô.
Cố Phóng đứng cách đó vài mét, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giang Yêu Yêu. Lông mi dài khẽ run, đôi môi quyến rũ cong cong, dưới ánh mặt trời hoàng hôn, trông mọi thứ đều như từ trong tranh bước ra. Hắn nhìn Giang Bùi cách đó không xa đang nói chuyện điện thoại, Cố Phóng nắm chặt điện thoại trong tay, đi về phía Giang Yêu Yêu.
"Yêu Yêu, đây là ảnh hôm nay anh đã chụp cho em."
Giang Yêu Yêu ngẩng đầu, nhìn người trước mặt. Cố Phóng đứng ngược nắng, tay chậm rãi đưa về phía cô, đột nhiên có vài hình ảnh xẹt qua trong tâm trí cô. Khi đang cố gắng bắt lấy những hình ảnh đó, Giang Yêu Yêu cảm thấy đầu đau nhói, ngay lập tức từ bỏ suy nghĩ, theo bản năng nhận lấy điện thoại của Cố Phóng.
"Tôi không cần...", nhận thấy mình đã làm gì, cô lập tức muốn trả lại điện thoại cho Cố Phóng.
Cố Phóng đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào gò má ửng hồng của cô, ôn nhu cười nói: "Em cứ từ từ mà xem, anh qua bên kia nói chuyện với anh Giang chút chuyện."
Nói xong hắn quay người bước đi.
Giang Yêu Yêu nhìn đồ vật trong tay mình, ấn nút, hiện ra cần phải nhập mật mã, cô ngẩng đầu.
Cố Phóng quay đầu nhìn cô, cười ấm áp nói: "Mật khẩu là ngày sinh của em."
Cố Phóng quay đầu lại và tự giễu, hắn ta vừa mới đổi mật khẩu.
"Người này thật lạ, sao lại lấy ngày sinh của mình làm mật khẩu điện thoại của hắn chứ", cô cúi đầu vừa mở điện thoại vừa lẩm bẩm.
Album vừa được mở ra.
Bức thứ nhất là ảnh cô đứng bên hồ, chỉ là góc nghiêng, cô lướt ngón tay, ảnh cũng tạm, nhưng cô không có hứng thú xem.
Bởi vì hiện tại cô muốn gặp Phó Hàn nhiều hơn.
Vuốt ngón tay thật nhanh từng cái một, có chút nhàm chán, vừa định tắt màn hình, đột nhiên đập vào mắt cô là một tấm ảnh tập thể.
Trong anh, cô gái với mái tóc xoăn đang cầm một miếng bánh kem lớn trong tay, môi nở nụ cười rạng rỡ.
Cô dời tầm mắt một chút, bên cạnh cô gái có một người đàn ông đang hôn lên má cô.
Đồng tử của cô đột ngột co lại, vẻ mặt đông cứng.
Cô gái đó chính là cô! Và người đàn ông đang hôn má cô là Cố Phóng!!?
Ngón tay cô rung rẩy, từng bức ảnh lướt qua, cô đột nhiên đứng lên xoay người kêu một tiếng, "Anh hai!"
Giang Bùi cúp máy và quay lại ngay khi nghe giọng nói của cô, lập tức bước tới bên Giang Yêu Yêu.
Giang Yêu Yêu nhìn Giang Bùi với khuôn mặt tái nhợt, giọng nói run run hỏi anh: "Anh, tại sao em lại có nhiều ảnh với anh ta như vậy, tại sao anh ta lại...."
Giang Bùi nhìn điện thoại trong tay cô.
Tim anh hẫng một nhịp, nhìn Giang Yêu Yêu, mím môi cố gắng giải thích với cô: "Yêu Yêu, nghe anh nói..."
"Người mà em thích là Phó Hàn, không phải là Cố Phóng, em không muốn chụp ảnh với anh ta!!"
Giang Yêu Yêu đột nhiên xúc động hét lên, còn chưa nói hết câu, trước mắt cô đã tối sầm lại, ngất đi.
- ----
Sáng hôm sau, Giang Yêu Yêu chậm rãi mở mắt ra.
Cô sửng sốt, hơi quay đầu lại, thấy một loại chất lỏng đang được truyền vào người cô.
Cô đang ở đâu?
"Yêu Yêu, em tỉnh rồi sao?", Giang Bùi ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy Giang Yêu Yêu vừa mới tỉnh dậy lập tức thả lỏng lông mày, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Lông mi của Giang Yêu Yêu giật giật, những ký ức ngày hôm qua ùa về trong cô, Yêu Yêu nhìn Giang Bùi với vẻ mặt buồn bã, "Anh trai, có phải vì em đã lừa dối Phó Hàn nên anh ấy mới không muốn gặp em không?"
"Em vì sao lại có loại ảnh này với Cố Phóng", vừa nói nước mắt cô vừa lăn xuống.
"Phó Hàn sẽ rất buồn khi thấy những tấm ảnh này. Em thật sự đã bỏ anh ấy theo người khác..."
Cô trở nên cực kì kích động, Giang Bùi ngay lập tức đứng dậy an ủi cô, "Yêu Yêu, trước hết bình tĩnh lại đã. Em không có gạt ai cả, bạn trai của em thật sự là Cố Phóng."
Giang Yêu Yêu ngay lập tức phản bác: "Anh ta không phải, Phó Hàn mới là chồng của em", cô càng lúc càng kích động, cô muốn rút kim ở tay ra.
Kinh hãi, Giang Bùi ngay lập tức nắm lấy tay cô.
"Sau khi em gặp tai nạn, em đã bị ảnh hưởng đến trí nhớ. Phó Hàn không phải là chồng của em, Yêu Yêu, Cố Phóng mới là bạn trai của em, hãy tin anh", Giang Bùi khàn giọng giải thích cho cô.
Giang Yêu Yêu mở to hai mắt nhìn anh, "Anh hai, sao có thể, rõ ràng Phó Hàn mới là..."
"Giang Yêu Yêu"
Một thanh âm dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến.
Giang Yêu Yêu nghe thấy giọng nói, nhìn về phía cửa phòng, Phó Hàn trong chiếc áo blouse mở cửa, đi vào.
Buôi sáng, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, ánh nắng chiếu lên mặt anh, đôi mắt hẹp dài dưới tròng kính bị ánh mặt trời bao phủ như một tầng hào quang.
Anh đứng đó, thẳng tắp, đáng tin cậy như trong trí nhớ của cô.
Ánh mắt hai người trạm nhau trong không trung.
Một giọt nước mắt từ cằm của Giang Yêu Yêu lăn xuống ga giường trắng toát. Những ngón tay đang thả lỏng bên ống quần của Phó Hàn khẽ run lên.
Anh mím chặt môi, đi về phía cô, đứng yên trước mặt.
Giang Yêu Yêu nhìn anh một lúc, giọng nghẹn ngào hỏi: "Phó Hàn, anh trai của em nói anh không phải là chồng của em, mà Cố Phóng mới là bạn trai của em. Em chỉ tin một mình anh, anh nói xem anh trai em gạt em, có phải không?"
+
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hàn nhanh chóng ôm lấy vợ và dỗ dành đi nào hahahaha