Thiên Sủng

Chương 21: Trở về nhà của anh (2)



Nhìn Phó Hàn nhìn về phía mình, cô chớp mắt ngồi thẳng dậy, "Anh chuẩn bị tan làm sao? Em có mang đồ ăn cho anh nè." 

Vừa nói Giang Yêu Yêu vừa chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt trên bàn.

Để cho Phó Hàn có thể ăn những bữa ăn còn nóng hổi, ​​cô đã đặc biệt mua bộ đồ ăn giữ nhiệt.

Phó Hàn liếc nhìn chiếc hộp trên bàn, lạnh lùng ngẩng đầu: "Tôi không ăn, tôi sắp phải làm phẫu thuật." 

"Vậy em đợi anh tan làm."

Giọng nói của Giang Yêu Yêu từ phía sau truyền đến.

Anh cầm hồ sơ bệnh án trên bàn, đi ra khỏi phòng y tế, vừa đi tới cửa, Phó Hàn lại quay người lại. Giang Yêu Yêu vừa rồi còn gục đầu ủ rũ liền khẩn trương nhìn anh một cách trông mong.

Phó Hàn mím môi dưới, lãnh đạm nói: "Về nhà đi, không cần đợi tôi."

Giang Yêu Yêu hếch cằm, ánh mắt mang theo bướng bỉnh, "Em sẽ chờ anh." "

"Đây là phòng y tế, ngoại trừ bác sĩ và bệnh nhân và người nhà, còn lại những người không liên quan không được ở đây."

Phó Hàn dừng chút, nhìn đôi mắt quyến rũ kia đang dần ảm đạm, anh siết chặt tập hồ sơ bệnh án trong tay và nói: "Cô không thể ở đây, mau về nhà đi. "

Nói xong liền quay người rời đi.

Giang Yêu Yêu đứng thẫn thờ tại chỗ, vành mắt chậm rãi đỏ lên, một lúc sau, cô cắn môi dưới, tự nhủ: "Em, Giang Yêu Yêu, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, nói không đợi thì em liền không đợi sao?"

Nói xong, Giang Yêu Yêu lấy hộp cơm trên bàn đi về phía cửa. Vì đi quá nhanh nên suýt chút nữa va vào Trần Viễn đang đi tới.

Trần Viễn lui về phía sau một bước, vuốt ngực hỏi: "Em có việc gì mà vội vậy?"

Giang Yêu Yêu ngước mắt lên và nghiêm túc nhìn anh, nói: "Em không thể đợi Phó Hàn ở đây, điều đó trái với quy định. Anh Trần Viễn, anh hãy giúp em nói với Phó Hàn, em đang đợi anh ấy tan làm."

Nói xong, cô trực tiếp rời đi, giọng nói của Trần Viễn từ phía sau truyền đến, "Trời bên ngoài đang mưa mà, em ở chỗ này chờ cũng sẽ có vấn đề gì đâu."

Giang Yêu Yêu quay đầu hướng anh mà lắc đầu, "Không, em sẽ ở ngoài này chờ Phó Hàn."

Trần Viễn nhìn làn váy đỏ đong đưa, lẩm bẩm: "Lạnh như vậy, tại sao lại phải đợi nhỉ? Mặc váy mà đợi, người chưa gặp chắc đã chết cóng."

Anh trở lại phòng y tế và ngồi xuống bàn làm việc, sau đó gọi cho Phó Hàn.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong ống nghe truyền đến một giọng nói nhàn nhạt: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Viễn cười đáp: "Này, lão Phó, vợ anh nói chờ anh, đừng trách em không nhắc nhở anh, bên ngoài trời thì mưa mà cô ấy vẫn đang mặc váy đó."

Đầu ống bên kia im lặng một giây, sau đó anh chỉ đáp lại ngắn gọn: "Cô ấy sợ lạnh, không đợi lâu đâu, anh phải đi làm phẫu thuật đây." 

Nói xong, âm thanh bận rộn vang lên, Trần Viễn nhìn chằm chằm điện thoại, không đành lòng, nhịn không được oán trách: "Cô gái này có tốt cỡ nào thì cô ấy cũng sớm đá anh thôi, hừ."

-

9 giờ tối, Phó Hàn giải phẫu, thay xong quần áo, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, liền quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Trời tối, có tiếng gió thổi khiến cành cây va vào cửa sổ, hạt mưa đập nhanh vào kính, anh mím môi lấy điện thoại trong túi ra mở khóa.

Ngón tay ướt sũng cùng chiếc găng tay treo trên màn hình một lúc, vẫn là tắt màn hình đi.

Vừa định đút lại điện thoại vào túi, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, nhìn thấy cái tên "Giang Bùi", anh lập tức kết nối.

"Phó Hàn, Yêu Yêu có ở cùng với cậu không? Buổi chiều anh liên lạc với con bé, nói là đang ở bệnh viện của em, nhưng lát sau gọi lại thì điện thoại đã tắt máy."Giọng nói của Giang Bùi có chút lo lắng.

Phó Hàn mím môi, lập tức đáp: "Một giờ chiều em còn gặp Yêu Yêu, em tưởng cô ấy về ngay rồi chứ?"

"Vấn đề hiện tại là Yêu Yêu không có trở về. Hôm nay con bé cùng với Cố Phóng đi đăng ký kết hôn nhưng hắn ta lại đến muộn, Yêu Yêu nhất định là rất thất vọng. Thôi quên đi, nếu không anh lại tìm xem, nếu không được thì liền gọi cảnh sát. Phó Hàn, cậu thấy con bé thì lập tức gọi báo cho anh." 

"Được."

Phó Hàn cúp điện thoại, trong đầu anh chợt lóe lên câu nói buổi chiều của Giang Yêu Yêu, "Em sẽ chờ anh."

Anh nhanh chóng rời khỏi văn phòng với một chiếc ô.

Khi trời mưa, Phó Hàn ghét nhất là bị ướt giày, vì vậy anh ấy sẽ dành thêm mười phút đi bộ từ tòa nhà chính của bệnh viện đến tòa nhà khác rồi xuống bãi đậu xe trên tầng ba.

Anh đứng dưới lầu trong bệnh viện nhìn mưa, càng lúc càng lớn, nước trên mặt đất cũng đã cao lên từng cm.

Phó Hàn mở ô và bước xuống bậc thang một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc giày anh đã ướt sũng.

Vài phút sau, anh đến bãi đậu xe.

Nhìn thấy chiếc xe của mình, anh vừa ấn chốt xe vừa bấm điện thoại.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau." Một giọng nữ máy móc lạnh lùng từ trong điện thoại truyền đến, anh nhíu mày đi đến xe của mình.

"Phó Hàn."

Thanh âm run rẩy khiến Phó Hàn giật mình, anh ngước mắt nhìn về phía trước, đèn trong bãi đậu xe mờ tối, phía sau xe anh có một người đang ngồi xổm.

Thân ảnh màu đỏ co lại thành một đoàn.

Giang Yêu Yêu ôm chặt hai tay ngẩng đầu lên, nhịn không khỏi cả người phát run.

Phó Hàn đứng dưới ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ chiếu vào mặt anh, anh không đeo kính, trên đầu và mặt đều dính nước mưa.

Nhìn xuống, áo sơ mi của anh cũng ướt sũng, cuối cùng rơi xuống đôi giày không khác gì áo anh.

Ngây người một lúc, Giang Yêu Yêu hỏi: "Vừa rồi anh chạy ầm ầm dưới mưa à?"

Phó Hàn nhìn một lúc, hơi thở dần chậm lại, anh lấy kính từ trong túi quần ra đeo vào, không nói lời nào, lớp kính che đi cảm xúc trong đáy mắt.

"Đi thôi, tôi đưa em về."

Giang Yêu Yêu liền luống cuống, cô chờ lâu như vậy cũng không phải để Phó Hàn đưa cô về nhà. Cô vừa định giả bộ đáng thương, nhưng vừa nghĩ đến thứ gì đó, lại lập tức hếch cằm lên, " Bây giờ em lạnh muốn chết, em cần phải đến nhà anh để thay quần áo và ăn một cái gì đó ấm ấm để rã đông cơ thể này." =))))

Phó Hàn không đáp, gọi cho Giang Bùi.

"Anh chuẩn bị đi báo cảnh sát, đứa nhóc này đúng là muốn lấy mạng anh mà." Giang Bùi thường ngày bình tĩnh mà bây giờ giọng nói cũng không kiềm chế được nôn nóng.

"Anh Bùi, em đã tìm thấy cô ấy và em sẽ đưa Yêu Yêu về lại ngay bây giờ." Phó Hàn ngay lập tức trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, anh lại nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt mang theo trông mong, nước mắt lưng tròng. Phó Hàn đi tới, từ trên cao nói xuống: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."

Bây giờ là gần mười giờ.

Vài giây sau, Giang Yêu Yêu đứng dậy khỏi mặt đất và đi vòng qua Phó Hàn, nhưng do ngồi xổm quá lâu nên chân cô ấy đã tê rần, trọng tâm không ổn định nên bị lạng choạng. Giây tiếp theo liền bị người nào đó ôm lấy eo, mùi nước sát trùng ập đến.

Cô nhìn anh, "Em lạnh, để em về nhà anh trước..."

Phó Hàn đỡ cô đứng vững, sau đó buông tay ra, ngón tay vô ý lướt qua cánh tay "trần như nhộng" của Yêu Yêu, cảm nhận sự lạnh lẽo khiến anh dừng lại chút.

Phó Hàn chậm rãi giương mắt, "Không được."

Giang Yêu Yêu nghe vậy sắc mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn anh một cái, chạy về phía trước mà không nhìn phương hướng.

Sau khi chạy, cô chạy chậm lại, điên cuồng gào thét trong lòng: "Mau mau gọi em lại, mau đuổi theo em a."

Nhưng dù Yêu Yêu có hét cỡ nào thì cuối cùng cũng không có động tĩnh gì, nước mắt không kìm được nữa mà bắt đầu rơi xuống. Trong khi lau nước mắt, cô chạy mãi cho đến khi đi đến một lối ra.

Nhìn lên trên lối ra, phía trên cửa có tấm biển: Lối thoát B (chỗ này mình cũng không rõ nó có nghĩa gì khác không hay chỉ có chữ B vậy)

Choáng váng một lúc, Giang Yêu Yêu nhận ra có thể đi ra ngoài theo hướng này. Cô bắt đầu bước đi một cách bơ phờ khi thấy đèn trong lối đi bật sáng, thậm chí không nhìn thấy biển cảnh báo thẳng đứng bên cạnh.

Biển cảnh báo có nội dung: Lối đi này đang được bảo trì và không được phép đi qua.

Bãi đậu xe ở tầng ba, phải leo lên tầng một, đèn trong lối đi được kích hoạt bằng âm thanh, khi đèn sắp tối cô lập tức giậm chân thật mạnh.

Khi bước lên bậc thang cuối cùng của tầng 3, thấy cửa đóng chặt, cô giật mình lập tức đi tới kéo cửa, vừa kéo ra thì phát hiện đây là đường xuống địa phủ.

Xui xẻo!

Cô khẽ lẩm bẩm, đang định đi xuống lầu thì đèn đột nhiên tắt phụt, xung quanh lập tức tối sầm lại.

Giang Yêu Yêu sợ hãi giậm chân ngay lập tức, nhưng dù cố gắng thế nào lần này đèn cũng không sáng. Cô đưa tay run run chạm vào điện thoại, vừa chạm vào thì phát hiện điện thoại đã hết pin từ chiều.

Kinh hãi nhìn xung quanh, trời tối đen như mực.

Bóng tối biến thành những con quái vật há hốc mồm, nỗi sợ hãi tràn về phía cô, Giang Yêu Yêu ôm đầu, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Vừa bước một bước liền bị ai đó đụng phải, xung quanh bỗng dưng sáng choang, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Phó Hàn đứng trước mặt Giang Yêu Yêu, ánh sáng ấm áp chiếu vào anh, làm mặt anh nóng lên.

Đôi mắt dưới cặp kính nhìn thẳng về phía trước.

Ánh mắt họ chạm nhau, và có gì đó dâng trào trong mắt cả hai.

Giang Yêu Yêu nắm chặt vạt áo bên hông của Phó Hàn, môi mấp máy, vừa định nói gì đó, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại. Rất nhanh, trên vai lại có thêm một lớp áo.

Phục Hàn khoác áo khoác cho cô, siết chặt lại, "Đi thôi."

"Chúng ta không về nhà." Nghe vậy, Giang Yêu Yêu nới lỏng tay đang nắm lấy áo sơ mi, ôm lấy eo anh.

Phó Hàn đem tay trên eo chầm chậm kéo xuống, nhìn giọt nước mắt sắp rơi xuống từ hàng mi của Yêu Yêu, anh thấp giọng nói: "Về nhà tôi."