Phó Hàn đang lặng lẽ nhìn cô, dưới ánh đèn đường, ánh mắt dưới lớp kính dường như rất ấm áp.
"Ăn cái này trước đi. Tôi sẽ đặt thêm cháo thịt bò với sủi cảo tôm."
Anh nhìn xuống đồng hồ, trầm giọng nói: "Chắc là sẽ sớm được giao đến cô."
Giang Yêu Yêu nghe vậy lập tức hai mắt sáng lên: "Thật sao? Anh còn nhớ rõ em thích ăn nhất mấy thứ này sao?"
Nói xong, cô sửng sốt một hồi, liền bắt gặp ánh mắt của anh.
Trong đôi mắt hẹp dài dưới lớp kính, dường như có thứ gì đó dâng trào, khi cô muốn nhìn rõ thì nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên: "Đi thôi, tôi đưa cô về."
Bàn tay trên cổ tay Giang Yêu Yêu lại chậm rãi trượt xuống nắm lấy tay cô, lần này cô không có thoát ra, nhưng trên mặt cũng không có miễn cưỡng, cũng không nhìn anh, mà đi theo bước chân anh.
Giang Yêu Yêu không nói gì suốt dọc đường cho đến khi cô đến bên ngoài cổng nhà họ Giang, thậm chí không thèm nhìn Phó Hàn một cái trước khi xuống xe.
Ánh mắt Phó Hàn lúc nào cũng dán chặt vào cô, nhìn cô cúi đầu tháo dây an toàn xuống xe.
Giang Yêu Yêu cúi đầu đi tới cửa, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, lại không bấm chuông cửa, cô mím môi quay đầu nhìn về phía sau.
Dưới ánh đèn đường, Phó Hàn không biết đã đi theo cô từ lúc nào, đang yên lặng nhìn cô, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt anh, khiến ánh mắt anh dưới lớp kính càng thêm sâu.
Không biết vì sao, Giang Yêu Yêu lại cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, cô nắm chặt dây túi xách, suy nghĩ một chút, vẫn là đem những gì ở trong lòng ra hỏi: "Lời anh nói ngày đó còn giá trị không?"
Hai người đứng rất gần, Giang Yêu Yêu lại ngửi thấy mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo lẫn vào người mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gió thổi qua, mái tóc rối bời bên tai cô nhẹ nhàng bay phấp phới.
Phó Hàn nhìn đôi mắt trong veo của cô.
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói hét lên giận dữ, "Hai người đang làm gì vậy!?"
Cố Phóng đã đợi gần một giờ bên ngoài nhà họ Giang.
Quen biết Giang Yêu Yêu hơn một năm, hắn chưa bao giờ đợi cô lâu như vậy, mấy ngày nay cô chặn hắn, lúc Cố Phóng đổi số gọi cho cô, cô trực tiếp chặn.
Anh ta tìm đến Giang Bùi để làm cho ra nhẽ, nhưng bị Giang Bùi làm cho có lệ, tuy tức giận nhưng Cố Phóng cũng không có cách nào.
Trong vài ngày qua, Cố Phóng như bị đặt nướng trên lửa.
Lần đầu tiên, Cố Phóng không có biện pháp nào đối phó với Giang Yêu Yêu.
Giang Yêu Yêu tuyệt đối sẽ không đối xử với hắn như vậy! Cô yêu mình như vậy, bao nhiêu lần cũng bao dung với hắn ta, không đời nào cô sẽ chia tay!
Vừa nghĩ tới chia tay, trong lòng Cố Phóng bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, không có thời gian để nghĩ xem tại sao lại xảy ra chuyện này, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, không thể chia tay với Giang Yêu Yêu.
Cố Phóng mua những bông hoa yêu thích của Giang Yêu Yêu, mua quà và đặc biệt đến gặp cô để làm hòa.
Hắn đã đợi cô trước cửa nhà cô từ 4 giờ chiều, đợi và đợi mãi, nhưng lại chờ đến cô về nhà với người đàn ông khác, còn dính lấy nhau.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh Giang Yêu Yêu, cơn tức giận của Cố Phóng sắp phun trào ra khỏi lồng ngực.
Lại là tên Phó Hàn đó!
Cố Phóng nghiến răng và lao về phía hai người họ.
"Giang Yêu Yêu! Cô năm lần bảy lượt lưng tôi dây dưa với đàn ông khác, cô đặt bạn trai của cô ở đâu? Cô có biết mình sắp kết hôn không? Cô đã làm gì với anh ta? Sao lâu như vậy mới trở về?"
Giang Yêu Yêu quay đầu nhìn Cố Phóng, cau mày đứng ở sau lưng Phó Hàn, "Anh bị bệnh điếc sao? Tôi nói là chúng ta chia tay rồi, tại sao phải giải thích cho những người không liên quan?"
Những người không liên quan?
Câu nói này lập tức chọc giận Cố Phóng, vứt bỏ hết lý trí, hắn chỉ vào Giang Yêu Yêu cả giận nói: "Giang Yêu Yêu, chuyện kết hôn chúng ta cũng đã nói đến! Cô lại nói chúng ta không liên quan tới nhau là sao?"
Nghe vậy, Giang Yêu Yêu đảo mắt một vòng trên mặt hắn, gằn từng chữ nói: "Chỉ bằng anh mà xứng nói với tôi chuyện cưới hỏi? Anh đối với tôi mà nói còn không bằng người xa lạ, bây giờ tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy buồn nôn, đừng làm phiền tôi nữa."
Người lạ? Buồn nôn? Những lời này khiến Cố Phóng chết lặng.
Tại sao? Làm sao có thể!!? Cố Phóng đột nhiên như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh đến mức rùng mình.
Hắn không nghĩ tới, sẽ có một ngày, Giang Yêu Yêu sẽ nói với hắn những lời này.
Cố Phóng đã coi sự yêu thích của Giang Yêu Yêu giành cho mình là điều hiển nhiên.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ thực sự đánh mất nó.
Phó Hàn luôn ở trước mặt Giang Yêu Yêu, vừa vặn có thể ngăn cách Cố Phóng lại, anh liếc nhìn hắn ta, lại nhìn Giang Yêu Yêu, "Em đi vào trước đi."
Giang Yêu Yêu nhìn anh, thấp giọng nói: "Đừng để ý tới hắn."
"Tôi sẽ nói chuyện với anh ta, em đi vào trước đi."
"Được, vậy thì nhanh lên." Giang Yêu Yêu nói xong quay người ấn mật khẩu, không thèm nhìn Cố Phóng, đi vào cánh cửa rồi nhanh chóng đóng lại.
Phó Hàn quay lại và liếc nhẹ Cố Phóng, như mọi khi, đều là sự khinh thường.
Lý trí cuối cùng của Cố Phóng hoàn toàn bị lấn át, hắn ta chỉ vào Phó Hàn và nói một cách giận dữ: "Phó Hàn, tôi đã sớm nhận ra rằng ngươi đối với cô ấy có mưu đồ bất chính, có phải ngươi đã sớm thích cô ấy!!?"
Nghe vậy, Phó Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó vì tức giận của Cố Phóng, anh nhìn thẳng vào mắt hắn ta vài giây rồi chậm rãi gật đầu.