Thiên Sủng

Chương 27: Không phải nói muốn cùng nhau ăn sao? (2)



Nửa giờ sau, Phó Hàn đến phòng tư vấn tâm lý của trung tâm phục hồi chức năng thành phố.

Anh đứng trước cửa, giơ tay gõ vài cái, bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nói: "Mời vào."

Sau khi mở cửa, anh nhìn thấy một người đàn ông khoảng 45 tuổi đang ngồi ở bàn làm việc. Khi anh bước vào, người đàn ông đứng dậy, "Bác sĩ Phó, anh đã đến rồi."

Phó Hàn gật đầu và bắt tay với người đàn ông, "Bác sĩ Lý, đã để ông đợi lâu"

"Không sao, vừa lúc tôi có một ít tư liệu cần phải chỉnh lại trong hôm nay. Mời ngồi." Bác sĩ Lý chỉ vào chiếc ghế sô pha trước bàn làm việc và nói.

Phó Hàn ngồi xuống và mắt nhìn bác sĩ Lý, đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Lý, chiều nay bác sĩ có nói đến tình huống của Giang Yêu Yêu, hiện tại ông có thể nói cho tôi nghe tỉ mỉ về tình trạng của cô ấy được không?"

Bác sĩ Lý trầm ngâm một chút rồi gật đầu, "Giang Yêu Yêu từ nhỏ đã được tôi làm trị liệu tâm lý, bởi vì phải ra nước ngoài trao đổi trong hai năm qua, tôi đã đưa hồ sơ ảnh và bệnh án của cô ấy cho đồng nghiệp của tôi là bác sĩ Trần. Lần trước Giang Yêu Yêu bị tai nạn xe hơi cách đây không lâu, bác sĩ Trần nói rằng cô ấy bị rối loạn trí nhớ, vốn dĩ là tôi đã định chuẩn bị tiếp nhận, nhưng bác sĩ Trần vài ngày trước nói rằng cô ấy đột nhiên hồi phục. Đó là một điều tốt, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng về tình hình của cô ấy. Giang Yêu Yêu bị chướng ngại tâm lý rất nghiêm trọng khi còn nhỏ, khi lớn lên cũng phát tác vài lần. Tôi có chút lo lắng nên đã nhờ bác sĩ Trần giao cho tôi khám sức khỏe và các loại hồ sơ, sau đó tôi mới phát hiện ra vấn đề." 

Phó Hàn mím môi hỏi: "Sao vậy? Tại sao lại có vấn đề?"

Bác sĩ Lý suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Trước đây cậu gọi điện cho tôi để nói cho tôi biết tình hình của Giang Yêu Yêu, tôi đã đi xem lại kĩ những hồ sơ này. Có lẽ cô ấy chưa bao giờ bị thôi miên thành công, và cũng có khi cô ấy cố ý phối hợp với những câu hỏi đó và trả lời một cách có chủ ý trong quá trình trị liệu tâm lý. Giang Yêu Yêu có lẽ đang giả vờ hồi phục."

Phó Hàn dừng lại, rồi hỏi: "Vậy tại sao cô ấy lại làm điều này?

"Hẳn là cô ấy đang trốn tránh, khi còn là một đứa trẻ vẫn luôn cố ý lãng tránh chuyện ngoài ý muốn của ba mẹ cùng với việc cô ấy bị mất tích, và cái bóng ma này đã ở bên cô ấy suốt quãng đường trưởng thành."

Trong đầu Phó Hàn hiện lên một hình ảnh, một cô bé ngã trên đống lá khô, đôi mắt nhắm chặt, cho dù cô bé đã bất tỉnh vẫn cố gắng hai tay ôm lấy đầu gối.

Anh cụp mi che đi đôi mắt, vài giây sau mới nhìn bác sĩ Lý nói: "Hôm nay cô ấy vô tình nói mình hai mươi tuổi." 

Bác sĩ Lý nghe đến đây thì trở nên nghiêm túc hơn, "Bây giờ tôi càng lo lắng cho Giang Yêu Yêu nhiều hơn. Nếu cô ấy cứ trốn tránh như vậy, nó có thể gây ra vấn đề về tinh thần, hiện tại chúng ta phải tìm ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng của cô ấy càng sớm càng tốt, kiên nhẫn thuyết phục cô ấy trị liệu một lần nữa." 

Phó Hàn trầm mặc một hồi rồi gật đầu, "Được, tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục cô ấy."

Bác sĩ Lý nhắc nhở Phó Hàn sau khi suy nghĩ trong chốc lát: "Hiện tại cảm xúc của cậu đối với cô ấy có thể không phải là thật, cậu phải giữ vững lý trí, đừng để cô ấy bị k.ích thích."

Phó Hàn nghe vậy ngẩng đầu lên, nhấp khóe miệng, gật gật đầu, "Ừm, tôi hiểu."

Khi Phó Hàn từ nơi trong trung tâm phục hồi chức năng về đến nhà thì đã là mười giờ tối, anh tắm rửa xong ngồi xuống bàn làm việc bên cạnh giường, nhưng lại vô thức nhìn về phía trên giường.

Anh vươn tay về phía giường, ngón tay vuốt ve chiếc gối màu xám, giữa đầu ngón tay dường như có một cảm giác mềm mại và ấm áp.

Phó Hàn từ từ rút tay lại, đưa mắt nhìn trở lại bàn làm việc, tháo kính ra, xoa xoa giữa hai hàng lông mày. Bỗng nhiên trên bàn có tiếng rung, anh mở điện thoại lên, nhìn thấy tên trên đó lập tức kết nối cuộc gọi.

[ Này, hôm nay anh không trực ca đêm phải không?]

Giọng nói của Giang Yêu Yêu từ trong ống nghe truyền đến, Phó Hàn cầm lấy điện thoại, dựa vào lưng ghế, ngắn gọn trả lời: "Không có."

"Aaa tốt, vậy anh tan làm cũng giống thời gian lần trước chứ?"

Âm thanh bên kia mang theo chút ý vị không rõ ràng, Phó Hàn cúi đầu mở cuốn sách trên bàn.

Lật một chút đến trang đó.

Mắt anh rơi vào bức ảnh kẹp giữa các trang sách.

Cô gái cong đôi mắt sáng ngời cười nhìn anh, anh dùng ngón tay vuốt ve đôi mắt đang giương lên của cô gái, trầm giọng đáp: "Không thay đổi." 

Trước nay chưa từng thay đổi.

"Òo, vậy em cúp máy đây, yêu... tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Phó Hàn lật tấm ảnh ra, ánh mắt cụp xuống, trên đó có viết vài dòng chữ bay bổng.

Ngày 23 tháng 6 năm 2017

Phó Hàn nhìn ngày tháng bên trên, hàng mi rũ xuống khẽ động, lúc đó, cô vừa tròn 20 tuổi.

-

5:30 chiều

Giang Yêu Yêu đứng ở cổng bệnh viện nhìn ra ngoài cổng xa xa, cụp mắt nhìn theo đoàn người đi vào, chỉ đứng ở cổng bệnh viện, sau đó nhìn thấy những bóng người cao lớn đi cạnh nhau đi về phía này.

Mặt trời đang lặn, ánh hoàng hôn làm mặt cô rám hồng.

Phó Hàn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Giang Yêu Yêu đứng dưới ánh chiều tà, anh dừng lại, bên tai truyền đến giọng nói trêu ghẹo của Trần Viễn.

"Xem kìa, lão bà xinh đẹp của anh lại tới tìm anh."

Bên cạnh anh là một đồng nghiệp trong cùng bộ phận, nhìn thấy Giang Yêu Yêu cùng cười, "Phó Hàn, anh có bạn gái xinh đẹp như vậy, sao còn ở bên cạnh "những con cẩu độc thân" chúng tôi vậy?"

Trần Viễn vẫy tay với Giang Yêu Yêu: "Xin chào, gặp lại rồi."

Giang Yêu Yêu cũng vẫy tay, nhưng đôi mắt cô vẫn dán vào bóng người ở giữa.

Cô đi tới, đứng trước mặt Phó Hàn, nhìn thẳng vào anh, "Em vừa tình cờ đi ngang qua đây nên tiện thể muốn hỏi anh có muốn cùng ăn cơm không?" 

Phó Hàn nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, nhướng mày, không đáp.

Hay cho cái tình cờ, vừa vặn lúc anh tan làm luôn, không hơn không kém

Giang Yêu Yêu bị anh nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên hất cằm lên, ngạo nghễ nói: "Anh đừng có hiểu lầm, em không phải cố ý tới đây chờ anh, hôm qua anh mời em ăn cơm, em không thích nợ nần gì nên phải mời lại ngay lập tức."

Trần Viễn đứng bên cạnh Phó Hàn, huých khuỷu tay vào anh, "Bữa tối hôm nay liên hoan, hay để chị dâu..."

Hai chữ "chị dâu" vừa nói ra, Trần Viễn liền bị liếc một cái thật lạnh, lập tức đổi lời nói: "Để Yêu Yêu đi ăn cơm cùng chúng ta đi, dù sao cũng giống như anh thôi..." 

Nói xong, liền cho Giang Yêu Yêu một cái nhìn thật "đặc sắc".

Giang Yêu Yêu ngay lập tức nháy mắt với Trần Viễn, mỉm cười cong khóe môi lên.

Nụ cười này lần nữa khiến Trần Viễn kinh ngạc, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm mặt Giang Yêu Yêu.

Phó Hàn mím môi, bước sang một bên, chắn trước mặt Trần Viễn như vô ý.

Anh nhìn Giang Yêu Yêu, ngữ khí bình tĩnh như thường: "Cô ấy không thể tới."

Trần Viễn lập tức hỏi ở sau lưng: "Cô ấy tại sao không thể tới, Yêu Yêu đi xa như vậy để tìm anh đó."

Phó Hàn quay đầu nhìn lại. Giọng nói của anh lạnh lùng nói: "Thật không tiện."

Nụ cười trên mặt Giang Yêu Yêu lập tức cứng lại khi nghe vậy, cô cắn cắn môi xoay người bước xuống bậc thang.

Chưa kịp bước xuống cổ tay đã bị kéo lại.

Khi cô quay đầu lại, ánh chiều tà chiếu lên mặt anh, ánh sáng màu cam phản chiếu sáng tối trên khuôn mặt anh, anh tuấn và rõ ràng.

Giang Yêu Yêu ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

Phó Hàn dùng ngón tay nắm nhẹ cổ tay cô, cúi đầu nhìn cô.

"Không phải nói muốn cùng nhau ăn cơm tối sao?"