Thiên Tác Chi Hợp

Chương 1: Xuyên Không



Ninh Bảo Chiêu ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt đắc ý cười. Cô rất tự hào về tác phẩm này, chỉ cần nộp cho nhà xuất bản và ngồi chờ kiếm bội tiền, bản thân cô cũng có tài văn chương, mấy bộ tiểu thuyết trước đây đều trở nên nổi tiếng, tạo thành một làn sóng khiến công việc của cô càng thêm thăng hoa.

Ninh Bảo Chiêu cảm thấy hơi mệt mỏi nên tự đi pha cho mình một ly cà phê, căn nhà của cô khá bừa bộn vì cô thường xuyên ngồi trong phòng máy tính làm việc, rất ít thời gian dọn dẹp, Ninh Bảo Chiêu phải vất vả  loay hoay mãi mới pha được ly cà phê. Cô vui vẻ tung tăng chạy về phòng, ai ngờ lại vấp phải bục cửa khiến cả người ngã nhào đau điếng về phía trước, ly cà phê trên tay cũng bị hất xuống xa phải ổ cắm điện. Ninh Bảo Chiêu hoảng  hốt khi thấy ổ cắm có tia điện soạt ra, cô vội vàng chạy đi tắt cầu dao điện, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại bàn gọi thợ sửa tới kiểm tra.

Căn phòng tối om khiến Ninh Bảo Chiêu loạng choạng, đi đến đầu liền vấp đổ tới đó nhưng cô không thể ngồi yên, bản thân cô rất sợ bóng tối, phải nhanh chóng tìm ra đèn pin hoặc cô sẽ sợ đến phát khóc. Loay hoay thế nao lại vấp phải dây sạc của máy tính, khiến máy tính rơi xuống sàn, Ninh Bảo Chiêu hốt hoảng lần mò kiểm tra, trong đây chứa rất nhiều tài liệu quan trọng với cô, quan trọng là bản thảo cô còn chưa kịp gửi. Tuy nhiên chỉ vừa mới đụng vào bàn phím, cả cánh tay cô liền tê liệt vì bị điện giật, cô vội quăng máy tính sang một bên, thầm chửi bên sửa điện

- Tại sao các người lâu tới quá vậy\, bổn cô nương sắp sợ chết rồi ?

Ninh Bảo Chiêu thừa nhận mình là người yếu bóng vía, bây giờ đã là gần  khuya, trong nhà lại tối om không một ánh điện càng làm không gian lạnh lẽo hơn. Cô nghe loáng thoáng đằng sau có  tiếng điện giật, quay đầu lại thì thấy máy tính và ổ cắm đang truyền ra dòng điện kết nối với nhau. Ninh Bào Chiêu sợ quá, bây giờ vẫn nên bỏ của chạy lấy người mới tốt, nhưng đôi chân vừa chạm đến cầu thang nó liền không theo lệnh cô nữa, đứng yên như trời trồng, Ninh Bảo Chiêu hoảng hốt quay đầu lại thì dòng điện từ phía sau đánh mạnh vào  người cô, sau đó liền  hôn mê bất tỉnh.

Ninh Bảo  Chiêu cảm thấy lòng ngực đau như bị đá đè vào, đầu cũng như bị búa bỏ, cả người vô lực không thể cử động được, mí mắt nặng trĩu mở ra mơ hồ thấy cái màn lụa màu xanh ngọc biếc rất đẹp, nang cảm thấy bản thân vẫn còn nằm mơ nên lăn ra ngủ lại, hy vọng sau khi tỉnh mình đang ở bệnh viện.

Nàng ngủ một giấc dài mới tỉnh lại, nàng tỉnh lại cũng bởi vì cảm thấy bụng đói cồn cào, nhưng nàng càng hốt hoảng hơn khi thấy một cái giường được trang trí xa hoa nhưng lại khác lạ. Đây căn bản không phải bệnh viện cũng không phải nhà của nàng cơ mà. Ninh Bảo Chiêu thấy có bóng người bước vào thì khuôn mặt hiện lên vẻ cảnh giác, một cô gái ăn mặc giống thời trung đại đang vén rèm châu sa tiến vào trong hành lễ với nàng

- Tiểu thư\, người cảm thấy trong người thế nào rồi ạ ?

Ninh Bảo Chiêu không trả lời câu hỏi của nàng ta, trực tiếp nói ra nghi vấn của mình.

- Cô là ai ?



Nét mặt cô gái hiện lên vẻ hoảng hốt không thể tin vào mắt mình, vội chạy tới kiểm tra nàng

- Tiểu thư\, người sao vậy\, người không biết nô tì sao ?

Ninh Bảo Chiêu lắc đầu

- Ta không biết cô

Cô gái rưng rưng nước mắt, vội nói với nàng

- Nô tì là Dung nhi cùng An nhi hầu hạ bên cạnh tiểu thư từ nhỏ

Dung nhi, An nhi, sao cái tên này quen quen. Ninh Bảo Chiêu cố  gắng nhớ lại nhưng vì đầu nàng bây giờ còn rất đau khiến nàng không thể suy nghĩ tiếp được, nàng liền hỏi thăm

- Đây là đâu ?

- Nhị tiểu thư\, người đang ở nhà của người\, là Vinh quốc công phủ

Ninh Bảo Chiêu giật mình vội chạy xuống giường đứng trước bàn trang điểm, nàng sờ lên khuôn mặt, đây đâu phải nàng, là khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Vinh quốc công phủ chẳng phải là nhà của nữ phụ độc ác do chính nàng sáng tác nên sao. Bây giờ nàng đã xuyên vào người của tiểu thư Vinh quốc công. Vừa rồi nô tì kia gọi nàng là nhị tiểu thư- chính là cái vị nữ phụ Ninh Bảo Chiêu hay sao. Sở dĩ nữ phụ trùng tên với nàng là vì cô bạn thân nàng đã đổi tên nhân vật này giống tên nàng, do nữ phụ trong truyện cùng nàng có tính cách tương tự nhau, chỉ có điều nữ phụ chết vì tình yêu. Sau khi xác nhận danh tính của bản thân,sắc mặt nàng trắng bệnh, quỳ rạp xuống đất, trong truyện kết của nữ phụ thật sự bi thảm. Nàng viết nữ phụ hãm hại nữ chính Quách Tầm Cát không thành, sơ ý để nam chính là Nam Cung Vân Duật  biết được liền tống nàng vào đại lao, chịu trăm roi mây, còn chặt đứt tứ chi của nữ phụ, sau đó lột da, móc mắt khiến nàng ta đau đớn tột độ, vạn kiếp bất phục. Ninh Bảo Chiêu ngồi sững sờ dưới mặt đất, thi thoảng nhéo má mình một cái để xác nhận xem đây có phải giấc mơ hay không nhưng khiến nàng thất vọng, đây hoàn toàn là sự thật. Nha hoàn thấy nàng đờ đẫn như cái xác không hồn thì vội chạy đi báo cho phụ nhân và mời đại phu đến
— QUẢNG CÁO —