Thiên Tác Chi Hợp

Chương 10: Phủ nhận giỏi lắm.



Ninh Bảo Chiêu ngồi chuyên chú đánh cờ cùng phụ thân. Nàng đã thua tới trận thứ ba rồi, lần này sắp bị dồn vào thế đường cùng, ngồi căng da đầu suy nghĩ cách ứng phó, đạo hạnh của nàng thực sự không thể sánh bằng phụ thân đội mưa đạp nắng trải hơn nửa đời người. Trận này nàng lại thua, thua liên tiếp bốn trận, Ninh Dụ Tri thấy nữ nhi căng thẳng vội trấn an

- Không sao, kì nghệ của con rất tốt, trụ được tới từng này quân đã giỏi lắm rồi.

Ninh Bảo Chiêu ỉu xìu ném quân cờ xuống, hai cha con chơi lại ván nữa, đang được nửa chừng thì hạ nhân tới bẩm báo

- Quốc công gia, Hàn Vũ Vương nói có chuyện cần gặp ngài

Ninh Bảo Chiêu nghe thấy Nam Cung Vân Duật cơ thể liền căng cứng, hắn tới đây làm gì. Ninh Dụ Tri không vội, vẫn chuyên tâm chơi cờ cùng nàng, nhàn nhạt nói

- Kêu hắn tới thư phòng đợi ta

Hạ nhân do dự định nói nhưng ngoài cửa phòng đã có tiếng bước chân cùng giọng nói

- Không ngờ quốc công gia có nhã hứng đánh cờ. Bổn vương đường đột rồi

Nam Cung Vân Duật vận thân bạch y, búi tóc gọn gàng tao nhã bước vào, Ninh Bảo Chiêu vừa nhìn thấy hắn liền đờ người ra, các ngón tay buốt, cứng nhắc đứng dậy hành lễ với hắn. Ninh Dụ Tri hạ cờ xuống, hắn cũng đã tới đây rồi cũng nên mời ngồi xuống nhấp ngụm trà. Nam Cung Vân Duật ngồi đối diện nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới quay sang tiếp chuyện với phụ thân nàng. Ninh Bảo Chiêu cảm thấy mình vẫn nên tránh đi chỗ khác

- Vương gia tới đây chắc có chuyện cần bàn với phụ thân, nữ nhi không tiện xen vào nên xin cáo lui

Nam Cung Vân Duật nhấp ngụm trà, giương mắt nhìn nàng, nàng lại muốn tránh né ta nữa sao

- Không vội, quận chúa cứ việc chơi cờ cùng quốc công gia, bổn vương đứng xem là được

Phụ thân nàng đang cao hứng đánh cờ cùng nàng nên cũng để Nam Cung Vân Duật sang một bên, chuyên sâu đánh cờ. Còn Ninh Bảo Chiêu cố gắng tập trung, nàng làm sao phải sợ hắn như hổ như vậy. Ấy vậy kết thúc ván cờ nàng cũng toát mồ hôi, Nam Cung Vân Duật tiến lên xem bàn cờ, không nghĩ tới kì nghệ của nàng không hề tầm thường như vậy, tấm tắc khen



- Quận chúa dù thua quốc công gia, nhưng kì nghệ thật không tầm thường

Ninh Dụ Tri tự hào khoe nữ nhi, cái tên này trước đây dám bỏ nữ nhi ông, may mắn hắn có phụ thân là Nhiếp Chính Vương đương triều, nếu không ông cũng sống chết với hắn rồi.

- Đúng vậy, đánh cờ với nó ta còn phải tốn sức mới thắng được. Lâu rồi mới có đối thủ với ta

Ninh Bảo Chiêu khiêm nhường đáp lại

- Nữ nhi sao dám nhận làm đối thủ với phụ thân

Nam Cung Vân Duật xoay bàn cờ về phía hắn, thu dọn lại bàn cờ nhìn về phía nàng

- Không biết ta có vinh hạnh được đánh cờ cùng quận chúa không

Cái gì ? Hắn muốn chơi cờ cùng nàng, nhất định không được. Ninh Bảo Chiêu uyển chuyển từ chối

- Ván cờ vừa đã tiêu tốn không ít thời gian. Vương gia vẫn nên...

Chưa kịp nói xong Nam Cung Vân Duật đã cướp lời, nói với nàng

- Bổn vương thời gian thong thả, không sao.

Ninh Bảo Chiêu khịt mũi, từ chối thẳng ra thì không được, nam chính ghi thù nàng cũng khó sống, hết cách đành tiếp cờ với hắn, có phụ thân ở đây hắn không dám làm gì nàng đâu. Ai ngờ mới được nửa ván mẫu thân cho người gọi phụ thân đi, để lại hắn với nàng ở cùng căn phòng không có ai. Ninh Bảo Chiêu nuốt nước bọt, hô hấp đứt quãng, sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng. Sao phụ thân lại bỏ nàng ở đây một mình. Nam Cung Vân Duật liếc nàng, hạ một quân cờ xuống

- Hình như nàng rất sợ ta ?

Ninh Bảo Chiêu chột dạ, vẫn cứng miệng không nhận, lắp bắp trả lời



- Không có, ta...ta sao phải sợ vương gia

Nam Cung Vân Duật vứt quân cờ xuống, ngẩng mặt lên nhìn nàng, miệng vẫn tiếp tục truy cứu

- Vậy sao cái lần gặp bổn vương ở hoàng cung, nàng liền chạy ?

Thôi xong, hắn bắt đầu hỏi tội nàng rồi. Ninh Bảo Chiêu cắn răng, quyết định giả ngốc

- Lần nào nhỉ ? Sao ta lại không nhớ gì hết

Nam Cung Vân Duật nhìn nàng diễn trò trước mặt mình, cười nửa môi

- Phủ nhận giỏi lắm.

Đương nhiên rồi, hắn có hỏi cỡ nào nàng cũng cắn răng nhất quyết không thừa nhận

- Vậy nàng nói ta nghe chuyện nàng năm lần bảy lượt tránh né ta là ý gì ? Chẳng phải trước đây hận không thể ngày nào xuất hiện trước mặt ta sao ?

Nàng cắn răng, tên này nhất quyết hỏi tới cùng sao, nàng đành phủ nhận toàn bộ vậy

- Vương gia lầm rồi, ta không hề tránh né

Không khí trong phòng yên lặng như tờ, căng như dây đàn, Ninh Bảo Chiêu toát mô hôi, hứng trọn ánh mắt đánh giá từ phía hắn. Nàng lúng túng không biết nên xử sự sao cho phải thì rất may phụ thân nàng vào đúng lúc. Phụ thân vừa đến nàng liền không do dự cáo lui, sợ hắn giữ nàng lại hỏi tội. Nam Cung Vân Duật thấy dáng nàng chạy hấp tấp thì phì cười, lắc đầu rồi đi đến thư phòng nghị luận triều chính với Ninh Dụ Tri.

Ninh Bảo Chiêu chạy thẳng một mạch về Sương viện của nàng, lúc nãy nàng căng thẳng đến trắng bệch, Nam Cung Vân Duật truy hỏi làm trái tim nàng như lơ lửng trên cây, đáng sợ vô cùng. Hắn như vậy làm sao nàng dám lại gần giảng hoà lại mối quan hệ ? Ninh Bảo Chiêu nghĩ đến cái kết róc xương lăng trì của mình thì thấp thỏm không thôi. Nàng gục mặt xuống bàn thở dài
— QUẢNG CÁO —