Ninh Bảo Chiêu không về nhà ngay mà, lặng lẽ đi ra bờ hồ ngắm cảnh mặt trời lặn. Không gian yên tĩnh chỉ có mình nàng ngồi thẫn thờ. Lúc lâu sau Nam Cung Vân Duật bước tới ngồi cạnh bên nàng, thấp giọng hỏi
- Sao lại ra đây ngồi rồi ?
Ninh Bảo Chiêu hoàn hồn lại quay sang nhìn hắn, nàng không tự nhiên nhích người ra xa tạo khoảng cách. Nàng hỏi hắn, giọng nói pha chút thất vọng
- Sao lại là điện hạ ?
Nam Cung Vân Duật nhích người sát cạnh nàng, Ninh Bảo Chiêu muốn ngồi ra
xa hơn nhưng cánh tay rắn chắc của hắn đã ôm eo nàng cố định lại không cho phép nàng giãy dụa. Khuôn mặt hắn sa sầm, tức tối hỏi
- Nàng không vui khi người đến không phải là ta sao ?
Ninh Bảo Chiêu nuốt nước bọt trả lời :
- Ta nghĩ điện hạ phải bận trăm công nghìn việc, chứ không phải vị vương gia nhàn nhã ra bờ hồ ngắm cảnh hoàng hôn
Thực ra Nam Cung Vân Duật thời gian này khá bận, vụ án động trời của tả tướng đang đến điểm then chốt, chỉ cần gom đủ bằng chứng nữa thì tả tướng Cao Trĩ có thêm trợ lực cũng khó trở mình. Tuy nhiên hắn vứt công việc lại cho phụ thân hắn cùng Vinh quốc công xử lí, bản thân ung dung đi tìm nàng. Nam Cung Vân Duật nhìn bộ dáng bài xích của nàng cho hắn, trong lòng chứa đầy hũ giấm chua lè. Không khỏi nhớ lại khoảnh khắc hắn nhìn nàng ở bên Doãn Đông Thần nói chuyện, hai người chơi cầm cũng kề sát nhau
- Sao hồi nãy nói chuyện với nam nhân khác, nàng vui vẻ nhiệt tình. Còn đến lượt ta thì lại như vậy
Ninh Bảo Chiêu cảm thấy nếu thân cận với Nam Cung Vân Duật thì nàng điên rồi. Chưa kể hắn là nam chính mà nữ phụ không thể chọc vào điều quan trọng là nàng còn sợ hắn. Khắp người Nam Cung Vân Duật lúc nào cũng toả hàn khí, anh tuấn, khí chất có nhưng lại quá lạnh lùng tàn khốc, gần gũi với hắn có khi làm phật ý hắn, nàng lại chết lúc nào không hay. Chung quy lại nàng vẫn thích kiểu thư sinh ôn nhã nhẹ nhàng hơn
- Doãn Đông Thần tất nhiên khác điện hạ...
Ninh Bảo Chiêu còn chưa kịp nói xong một mũi tên lao vút về phía hai người họ, nhưng Nam Cung Vân Duật thân thủ nhanh đã ôm nàng tránh né được
Sau đó từ tứ phía hàng loạt hắc y nhân cầm đao chĩa về hướng hai người họ. Nam Cung Vân Duật hôm nay đi ra ngoài không mang theo hộ vệ, vô tình tạo cơ hội cho thích khách. Ninh Bảo Chiêu thấy cảnh này thì cắn môi run rẫy, nàng từ nhỏ chưa từng thấy cảnh chém giết, nay gặp tình huống này sắc mặt trắng bệch, nàng ôm chặt Nam Cung Vân Duật như cọng rơm cứu mạng. Ngược lại Nam Cung Vân Duật nét mặt vẫn bình tĩnh, chỉ có nhiêu đây hắc y nhân hắn dư sức lo được, giữa hàng loạt thành đao hướng về hắn, Nam Cung Vân Duật vẫn thong thả hưởng thụ cái ôm của mỹ nhân, đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy, đám hắc y nhân tính ra cũng có ích
- Hàn Vũ Vương, ngày chết của ngươi đã tới
Đám hắc y nhân vừa dứt lời liền điên cuồng xông lên, hôm nay bọn chúng bằng mọi giá phải giết được Hàn Vũ Vương. Nam Cung Vân Duật ôm Ninh Bảo Chiêu bọc trong lòng, dùng chân hạ bệ tên đầu tiên, nhanh chóng đoạt lấy thanh đao của tên đó, ra sức chém giết mấy tên còn lại. Đúng như hắn dự đoán, hắc y nhân không phải đối thủ của Nam Cung Vân Duật, liền bị yếu thế, tổn thất hơn nửa người. Bọn chúng thay đổi chiến lược tấn công, cùng đánh sáp lá cà. Nam Cung Vân Duật một tay ôm Ninh Bảo Chiêu nhất thời không thích ứng cách đánh, rất nhanh hai người bị tách ra.
Ninh Bảo Chiêu hoảng hốt muốn chạy tìm chỗ trốn nhưng mũi tên phóng nhanh đâm thẳng vào ngực trái nàng. Quái, nàng tránh hướng mũi tên nhưng nó vẫn lao xuyên vào người nàng. Từ ngực truyền tới cơn đau, Ninh Bảo Chiêu phun ra ngụm máu, mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Nam Cung Vân Duật sau đó liền bất tỉnh. Mũi tên đó vốn dĩ hắc y nhân muốn bắn vào Hàn Vũ Vương, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một nữ nhân đỡ tên thay hắn. Điều nay khiến Nam Cung Vân Duật điên cuồng chém giết hơn, chưa bao lâu liền hạ bệ hết bọn chúng. Nam Cung Vân Duật gấp gáp không có thời gian nghỉ ngơi, hắn dùng vải cầm máu cho nàng, phi ngựa chạy nhanh về Hàn Vũ Vương phủ. Nam Cung Vân Duật bế nàng đặt lên giường, cởi áo xử lí vết thương cho nàng, cũng may mũi tên không quá sâu cũng không có độc, Nam Cung Vân Duật thay thuốc, khâu vết thương, băng bó ngực lại cho nàng, còn kêu cả thái y trong cung đến khám, hắn sợ nàng xảy ra chuyện. Ở trong phủ không có nữ chủ nhân, nàng không thể mặc đồ của nha hoàn được nên lấy áo của hắn khoác tạm, sai nha hoàn đi mua y phục mới, phân phó thuộc hạ thông báo cho Vinh quốc công
Nam Cung Vân Duật ngồi cạnh giường, khuôn mặt vẫn trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Hắn nắm tay nàng, hôn lên từng ngón tay, cũng vì hắn mà nàng bị thương thành ra như vậy. Trách nàng tại sao lại đỡ mũi tên thay hắn kia chứ, hắn luyện võ sức khỏe bền dẻo mới chịu được, còn nàng làm sao chịu nổi.
Đám hắc y nhân đó dám thích sát hắn, dùng tóc suy nghĩ cũng biết là do ai sai khiến. Tả tướng lần này bổn vương khiến ông vạn kiếp bất phục, nếu chết thì quá hời cho lão tả tướng