Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 16: rèn luyện năng lực chế tạo (1)



Cánh cửa của lớp được mở ra, tiếp theo một người phụ nữ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi bước vào. Cô mặc quần Âu đen cùng áo khoác dài. Gương mặt nhỏ và đường nét sắc sảo, mái tóc đen dài được buộc cao lên, để lộ vần trán trắng mịn. 




Phùng Lưu Khánh thì thầm:




“Là giáo viên nữ, không biết có khó tính không?”




Đỗ Tiểu Niệm nói nhỏ:




“Tui thấy hình như cũng không khó lắm đâu.”




Cuộc trò chuyện của Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh liền ngưng bặt đi khi hai người thấy giáo viên đứng lên bước ra khỏi bàn, cô đi đến gần chỗ của học viên bên dưới, giới thiệu:




“Xin chào các em, chúc mừng các em đến với học viện Fly, cô là Đào Như Tâm, là giáo viên chủ nhiệm lớp một năm nhất khoa chế tạo bộ giáp.”




Đám học viên vỗ tay nhiệt liệt sau màn giới thiệu của cô giáo, đầu tiên họ còn lo cô giáo này tính tình cộc càng khó khăn, nếu thế thì năm nhất của họ sẽ trải qua trong chuỗi ngày mù mịt âm u. Nhưng may thay giáo viên chủ nhiệm đầu tiên là một cô giáo khá dễ chịu, tuy gương mặt sắc hơi mang phần hung dữ. 




Tiết đầu tiên Đào Như Tâm dùng để trò chuyện làm quen với các học viên mới, làm cho họ đỡ bỡ ngỡ khi mới bước vào trường. Sau đó là màn các học viên thay nhau lần lượt đứng lên giới thiệu. 




Cô gái dễ thương tóc nâu xù có con thú cưng là rắn kia hóa ra tên là Đoàn Kim Loan. Lúc Đào Như Tâm nhìn con rắn đang được Đoàn Kim Loan ôm trong vòng tay liền nhíu mày, tỏ vẻ không vui nói:




“Học viện có quy định không được mang động vật, nhất là động vật đáng sợ như rắn vào lớp!”




Đoàn Kim Loan cố gắng giải thích:




“Em xin lỗi, ba mẹ em hôm nay không có ở nhà, em chỉ đành phải mang nó theo! Em chỉ mang nó theo một ngày thôi!”




“Vậy thì được, nhưng em nhớ tuyệt đối không có lần sau, nếu cô phát hiện em đem rắn vào lớp lần nữa, em sẽ bị phạt và mời phụ huynh đến làm việc.”




Đám học viên đều đồng loạt hít vào ngụm khí lạnh, mời phụ huynh đến làm việc, đây không phải chuyện đùa đâu! Nội quy học viện công nhận gắt thật! 




Đỗ Tiểu Niệm nhìn lướt qua dãy bàn bên cạnh, bất ngờ nhìn thấy một người quen, Huỳnh Cát Tiên! 




Sao cô ta lại ở chỗ này? Đỗ Tiểu Niệm thầm nghĩ, ngày kiểm tra năng lực chế tạo hôm đó cậu hình như không thấy cô ta, cứ nghĩ cô ta cũng thuộc khoa chiến sĩ giống Lâm Thiên Vũ chứ! 




Nhưng nhớ lại hôm đó, cả Đỗ Tiểu Niệm và Phùng Lưu Khánh sau khi kiểm tra năng lực chế tạo xong đều đi xem thi đấu. Có thể Huỳnh Cát Tiên đứng ở mấy tốp sau cho nên cậu không nhìn thấy. 




Sau màn tự giới thiệu của học viên, Đào Như Tâm nói muốn chọn ra một lớp trưởng và một lớp phó, đám học viên đang còn hăng hái bỗng im re, không ai có ý định đảm nhiệm cái chức vụ vừa cực vừa nhọc thân đôi khi lại còn bị học viên khác ghen ghét này. 




Thấy không có ai giơ tay, Đào Như Tâm chỉ đành chọn ngẫu nhiên một nam một nữ làm lớp trưởng và lớp phó. 




Hai học viên xui xẻo bị Đào Như Tâm chọn là Tràm Liên và Nguyên Toàn. Tràm Liên là một cô gái có gương mặt yêu kiều cùng mái tóc dài đen thẳng, đảm nhận chức lớp trưởng. Còn lớp phó Nguyên Toàn là một chàng trai khá thân thiện dễ nhìn. 




Tràm Liên và Nguyên Toàn khi bị giáo viên chỉ liền muốn đứng lên nói họ không làm đâu, nhưng khi đó tiếng chuông báo hiệu tiết một kết thúc vang lên, Đào Như Tâm cũng quay về bàn giáo viên. Hai người họ không còn cách nào khác, chỉ đành bất lực gánh vác hai chức vụ này. 




Buổi học đầu tiên của Đỗ Tiểu Niệm kết thúc trong sự yên bình, bây giờ cậu đang ngồi trong chiếc xe đắt tiền của Lâm Thiên Vũ để anh chở về nhà. 




Lâm Thiên Vũ trong khi chờ Đỗ Tiểu Niệm nấu ăn liền lấy điện thoại ra muốn nghe nhạc. Sau khi nhập vào bốn số mật khẩu, anh phát hiện ra mình nhận được tin nhắn mới của Lưu Lợi trong hòm thư. 




Lại là tin về bọn người kia? Ánh mắt Lâm Thiên Vũ trong thoáng chốc lạnh xuống, dạo này bọn đó hình như đến thăm anh để được nhận cái chết hơi nhiều. 




Theo những gì được Lưu Lợi ghi trong tin nhắn, lần này có tổng cộng mười lăm người, mười hai người là chiến sĩ cấp chín, ba người còn lại đều là chiến sĩ cấp mười. Lần này bọn kia phái tới nhiều người hơn lần trước, cấp cũng cao hơn... 




Nhưng như vậy thì thế nào? Bọn ngu ngốc kia nghĩ như vậy là có thể xử lý được Lâm Thiên Vũ anh chắc? Xời, mười mấy người kia đối với anh còn không đủ sức uy hiếp, họ chỉ đáng để cho anh khởi động chân tay mà thôi. 




Lâm Thiên Vũ cứ nghĩ sau vài lần thất bại thì bọn họ sẽ biết khó mà lui chứ, ai ngờ lại còn cho người đến muốn gây khó dễ. Anh đoán có thể bọn ngu ngốc kia phái đám người này đến để thăm dò thực lực, xem sức mạnh của anh hiện tại như thế nào? 




Có lẽ anh cần đến gặp họ để thăm hỏi nhau vài chuyện. 




“Tiểu Niệm!”




Lâm Thiên Vũ gọi Đỗ Tiểu Niệm. Đỗ Tiểu Niệm từ phòng bếp lật đật chạy ra:




“Anh gọi tôi hả?”




Lâm Thiên Vũ gật đầu:




“Tôi có chút chuyện cần phải ra ngoài xử lý, đến tối mới về, tôi muốn lúc tôi trở về thì cơm nước đã được chuẩn bị xong, hiểu chưa?”




Đỗ Tiểu Niệm nghe thấy trong lời nói của Lâm Thiên Vũ có một sự khó chịu không hề nhẹ, cậu gật đầu lia lịa:




“Ừm, tôi biết rồi.”




Lâm Thiên Vũ nhìn Đỗ Tiểu Niệm ngoan ngoãn quy thuận theo mình liền hết sức hài lòng, lúc này anh mới đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra ngoài cửa. 




Đỗ Tiểu Niệm thấy Lâm Thiên Vũ đi khỏi liền giơ tay lên xoa xoa trái tim bé nhỏ, mặc dù hai người đã ở chung được một khoảng thời gian rồi, nhưng nhìn tâm trạng không thoải mái của Lâm Thiên Vũ tâm trạng của cậu cũng trở nên sẽ lo lắng. Cậu không biết khi nào Lâm Thiên Vũ nổi giận quá thì lao lên giết mình luôn không? 




Cũng không thể trách Đỗ Tiểu Niệm đôi khi nghĩ về Lâm Thiên Vũ toàn nhớ đến mấy cảnh giết người được. Con người rất có ấn tượng về lần đầu gặp nhau, lần đầu gặp nhau của cậu và Lâm Thiên Vũ cũng đủ để cậu “ghi nhớ” cả đời rồi. 




Lâm Thiên Vũ được Lưu Lợi dẫn vào một căn phòng tối, xung quanh được đóng kín nên không có bất cứ tia sáng nào lọt vào được. Anh giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ:




“Mở đèn.”




Một tên thuộc hạ đứng gần đó nhanh chóng bật đèn, ánh đèn điện trong thoáng chốc chiếu sáng cả căn phòng. Do ánh đèn quá mạnh nên đôi mắt Lâm Thiên Vũ nheo lại, anh nhìn mười mấy người đang bị trói phía dưới, có người lành lặng nhưng cũng có người bị tra tấn đến chỉ còn thở thoi thóp. 




Lâm Thiên Vũ nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra trong một góc phòng là Huỳnh Cát Tiên đang kinh hoàng nhìn đám người bị trói, tay bụm chặt miệng. 




Lâm Thiên Vũ khó chịu quay sang Lưu Lợi đứng kế bên, anh dùng ánh mắt “hãy giải thích” nhìn Lưu Lợi. 




Lưu Lợi khổ sở nói:




“Là do cô Tiên kiên quyết muốn đi theo, tôi không cản được.”




Lưu Lợi không biết bằng cách nào mà Huỳnh Cát Tiên tra được chuyện Lâm Thiên Vũ bị ám sát, cũng không biết tại sao cô ta lại biết đám người đó đang bị nhốt ở đây. Rồi đợi lúc Lưu Lợi chuẩn bị đi thì phóng một cái nhảy lên xe, nói là muốn đến giúp Lâm Thiên Vũ tra khảo đám người đó. 




Nhưng cô ta có giúp bọn họ tra khảo được gì đâu? Chỉ toàn đứng ở một bên nhìn bọn họ tra tấn từng người, có thêm có ta chỉ tổ vướng tay vướng chân cùng khó chịu mà thôi. 




Vả lại, có Huỳnh Cát Tiên ở đây, họ không thể dùng quá nhiều hình thức tra tấn được. Dù sao cô ta cũng là còn gái, mà lại là còn gái nhà quyền quý, gia đình không phải là hạng tầm thường. Lưu Lợi cũng không thể cưỡng ép cô ta ra khỏi đây được, chỉ đành bỏ mặc cô ta, mắt nhắm mắt mở mà nhìn cô ta muốn làm gì thì làm. 




Huỳnh Cát Tiên thấy Lâm Thiên Vũ đã đến, liền chạy qua đứng sát vào anh, nói:




“Anh tới rồi, Anh Vũ!”




Lâm Thiên Vũ nhíu mày nhìn cô:




“Sao em lại đến đây?!? Mau đi ra ngoài, nơi đây không phải là chỗ mà em có thể đi vào!”




Nói xong anh muốn kêu Lưu Lợi dẫn Huỳnh Cát Tiên ra ngoài, nhưng Huỳnh Cát Tiên đã nhảy vào nói trước, giọng cầu xin:




“Sao em không thể đi vào?!? Em ở đây để giúp anh xử lý đám người đó mà!”




“Em là còn gái, lại còn không phải là chiến sĩ, em ở đây thì giúp được cái gì?”




“Nhưng em...”




Huỳnh Cát Tiên muốn nói lại nhưng Lâm Thiên Vũ đã giơ tay cắt lời cô ta. Lâm Thiên Vũ lúc này đã sắp hết kiên nhẫn rồi, anh muốn xử lý vụ này cho nhanh gọn một chút để còn trở về ăn cơm rồi nghỉ ngơi, nhưng Huỳnh Cát Tiên cứ dùng dằng mãi, làm anh lỡ biết bao nhiêu thời gian. 




“Anh nói lần cuối, em hãy đi khỏi đây! Tiên, sự chịu đựng của anh là có giới hạn, đừng bắt anh dùng biện pháp mạnh! Lưu Lợi, mau dẫn Tiên ra khỏi đây, còn nữa, về sau không cho phép Tiên xen vào mấy chuyện này nữa!”




Lưu Lợi “dạ” một tiếng. Huỳnh Cát Tiên muốn cãi lại, nhưng lúc này một tên trong đám người bị trói phía dưới bỗng lao đến chỗ Huỳnh Cát Tiên, dùng kề đao vào cổ cô. 




Huỳnh Cát Tiên hoảng sợ la lên một tiếng. Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, gã kia quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bắt Huỳnh Cát Tiên là người yếu nhất ở đây! 




Huỳnh Cát Tiên cảm nhận được thứ lành lạnh ở cổ, liền hoảng sợ tới mức nước mắt rơi lã chã:




“Anh Vũ... Cứu... Em...”




Cô bây giờ không thể làm gì ngoài bất lực kêu cứu, gã này đã khống chế hai tay cô, làm cô không thể cử động được. 




Gã nói với tất cả mọi người đứng trong phòng:




“Nếu chúng mày lại gần tao, con nhỏ này sẽ chết!”




Lâm Thiên Vũ lạnh lùng nói:




“Mày muốn bàn điều kiện?”




Gã cười:




“Đúng! Đem đến cho tao một con tàu vũ trụ, tao sẽ thả con nhỏ này ra!”




Vừa nghe là đã biết muốn chạy thoát, nhưng gã nghĩ Lâm Thiên Vũ này sẽ nghe theo lời gã nói? Gã đó không biết, mỗi một người của Lâm Thiên Vũ trong phòng này đều là đặc vụ tinh anh trong tinh anh. 




Gã đang mừng vì có thể còn sống sót trở về thì tay gã chợt buông lỏng, con dao rơi xuống đất, Huỳnh Cát Tiên nhân cơ hội này mà thoát ra. Gã quay lưng lại, phát hiện thuộc hạ của Lâm Thiên Vũ không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng gã như ma, nhanh chóng khống chế và hạ gục được gã. 




Đám thuộc hạ liền đem gã xuống dưới, trói chặt lại không cho gã thoát ra lần nữa. Huỳnh Cát Tiên vẫn còn kinh hoảng nên cứ khóc mãi, nhưng ở đây không có ai đến dỗ cô cả. Lâm Thiên Vũ nhìn Lưu Lợi, Lưu Lợi hiểu ý liền dẫn Huỳnh Cát Tiên ra. 




Huỳnh Cát Tiên ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình nhìn Lâm Thiên Vũ, nhưng Lâm Thiên Vũ lại lạnh lùng quay đi, Huỳnh Cát Tiên chỉ dành theo Lưu Lợi đi ra ngoài. 





Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lâm Thiên Vũ mệt mỏi trở về nhà khi trời đã chập choạng tối.